Chương trước
Chương sau
Hiện tại, đã nửa giờ trôi qua, Pie cũng đã đến được chỗ Minh Anh. Nhưng cả hai lại không biết nên đi đường nào. Vừa nãy, Minh Anh chỉ đuổi đến đây, liền thấy trước mặt hai con đường rẽ hai hướng. Vội vàng gọi cho Pie thông báo tình hình, mong cô bé có thể nhanh nghĩ ra cách. Hoặc ít nhất giúp thông báo cho mọi người cùng tìm Hime.

Trong lòng Minh Anh nóng như lửa đốt, đã vậy nhìn cảnh Pie cứ đi tới đi lui trước mặt, cô bé không ngừng cắn móng tay, điệu dáng suy nghĩ đến quên cả mọi thứ xung quanh. Làm Minh Anh được phen càng thêm nóng ruột.

Đang trong cơn rối trí, chợt tiếng điện thoại vang lên.

- Sao rồi?-Giọng Pie mang vài phần hấp tấp.

- Chúng tôi đã bắt được tín hiệu. Hiện sẽ nhanh tới đó giải cứu tiểu thư Hime.

- Ở đâu? Gửi trực tiếp bản đồ qua đây.

Lập tức hình ảnh được gửi qua. Nhìn sơ qua, Pie ngay lập tức thành thục nhập vào màn hình điện thoại. Thao tác nhanh đến nỗi, Minh Anh xem qua cũng bái phục. Con đường từ chỗ hai người đến chỗ Hime nhanh chóng được xác định, còn chỉ rõ khoảng cách là sáu kilomet. Không nói lời nào, cũng không nhìn đến Minh Anh, Pie bước vội vào xe, phát ra một câu.

-Chúng ta đi!

Vừa nghe đến lời Pie, bên trong điện thoại vang lên lời quản gia:

- Đại tiểu thư, cô không nên mạo hiểm. Nếu ngay cả cô cũng xảy ra chuyện...

Không để người bên kia nói hết câu, Pie đã vội khởi động xe, để lại một câu.

- Không nghĩ được nhiều như vậy.

Chiếc xe vòng một đường lớn, nhanh chóng lao vút đi. Vì đang ở ngoại ô thành phố nên xe cộ không nhiều, có thể dùng tốc độ tối đa để đi. Pie với kỹ thuật lái xe đạt đến thượng thừa, rẽ trái, rẽ phải đều không dùng quá hai động tác. Nếu để cô bé đi đua xe thật, chắc tương lai hẳn sẽ rất rực rỡ. Minh Anh ngồi bên cạnh, xem chừng đã bị tốc độ của Pie làm cho kinh hãi, luôn miệng lên tiếng nhắc nhở:

- Muội lái chậm một chút!

............................................

Trở lại ngôi nhà hoang...

Lâm Hân nhếch mép cười, vừa nhìn vào máy quay vừa tỏ ý hài lòng. Chỉ là khúc dạo đầu đã đủ làm cho cô ta vui như vậy, hẳn phía sau còn có trò vui hơn nhiều.

Bên trong căn nhà, ngoài tiếng cười khả ố từ đám con trai vô sỉ, chỉ nghe tiếng hét yếu ớt đến khản cổ của Hime.

- Buông tôi ra... Không được đến đây... Không được chạm vào tôi...

Một đám bảy tên, đứng thay nhau mặc sức mà đùa giỡn. Giống như trò mèo vờn chuột, để con chuột đau đớn đến kiệt sức, rồi mèo mới từ từ ăn một cách ngon lành. Hime không phải chuột, mà là thiên nga, thân phận thật vô cùng cao quý. Còn đám người này, nói chính xác chính là mấy con linh cẩu bẩn thỉu, với tiếng cười man rợ, cùng những hành động không bằng cả cầm thú. Chẳng qua là thiên nga vô tình rơi vào đám linh cẩu, dù thân phận cao quý, cũng khó lòng giữ được sự thanh cao...

Hime ra sức tìm một khẽ hở để thoát thân, nhưng đều bị tóm trở lại. Tóc bị nắm kéo đến nỗi rụng không biết bao nhiêu đếm xuể. Chiếc đầm trắng rách nát đã nhuốm màu xám, mái tóc dài vì đẫm mồ hôi mà có phần bết dính. Trên làn da vốn một màu trắng hồng tinh tế, đã xuất hiện không ít vết xước cùng nhiều dấu bầm tím. Đôi chân trần vì đẫm không biết bao nhiêu gạch sỏi cũng đã tanh mùi máu tươi.

Hime đuối sức, khó nhọc thở dốc... nhưng vẫn liều mạng chống trả. Sức con gái yếu thế, bị từng tên tiến đến ra sức đùa bỡn, kẻ vuốt ve, kẻ sờ soạng. Gương mặt Hime hiện lên sự oán hận cùng kinh tởm. Với mỗi lần bị đụng đến chỗ nhạy cảm, cô liền phản ứng kịch kiệt, mang theo sự căm ghét không nương tay đánh trả. Bọn chúng ăn đòn, đương nhiên sẽ trả đòn.

Chát....

Gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ không ngừng bị tác động, khóe môi tái nhợt xuất hiện cả một vệt máu đỏ tươi. Hime bị đánh đến không đứng vững, trực tiếp ngã nhào xuống đất. Ánh mắt đề phòng không ngừng nhìn quanh, hai tay run run che chắn trước ngực. Không có nước mắt, chỉ có căm hận hiện diện trong đôi mắt sáng màu nâu kia. Hime hận, hận đám người không bằng cầm thú này, dám đưa cô ra đùa, dám thẳng tay đánh cô, dám dùng bàn tay vô sỉ chạm vào cơ thể thuần khiết này. Nhưng Hime còn hận hơn hết thảy, một cái tên không ngừng xuất hiện trong đầu cô, nguyên nhân làm cô hứng chịu tất cả chuyện này-Lê Diệu Anh. Trong khi cô đang bị làm nhục ở đây, thì Pie- người đáng ra phải gánh chịu chuyện này, ruốt cuộc đang ở đâu? Song sinh? Vậy người song sinh đó có nghe thấy một nửa của mình đang đau đớn gào thét đến tuyệt vọng?

- Chống trả cũng rất quyết liệt-Lâm Hân đặt máy quay lên bàn, không nhanh không chậm bước tới. Từ trên cao nhìn xuống chỗ Hime-Sao? Mới mở màn đã đuối sức như vậy? Lát nữa làm sao đủ sức phục vụ mấy anh ở đây?

Hime nghe xong liền thu người lại, cả cơ thể tựa như bé lại, toàn thân run lên mạnh mẽ. Chạy cũng đã chạy rồi, đánh cũng đã đánh rồi, bây giờ chỉ còn trông chờ vào người đến cứu cô ra. Đã lâu như vậy? Đám người Tử Viên làm ăn kiểu gì mà ngay cả một bóng người cũng chưa thấy đến? Thời gian như chỉ còn đếm từng giây, từng phút... Theo đó, nhịp tim Hime vì bị kích động không ngừng đập nhanh hơn.

Lâm Hân nhìn thấy vẻ mặt của Hime, chỉ cười như kiểu hài lòng. Xoay người bước đi, cao ngạo cất tiếng:

- Tôi hơi mệt rồi. Muốn làm gì thì làm, đừng gây án mạng là được. Nên nhớ quay lại cho cẩn thận, tôi còn muốn xem-Nói rồi Lâm Hân cất bước ra bên ngoài, cánh cửa mục nát khép hờ lại.

Chỉ còn Hime cùng bảy tên con trai trong căn phòng, hết thảy bọn chúng đều nhìn Hime bằng ánh mắt thèm thuồng. Không ngừng cùng nhau bàn luận những ngôn từ hết sức thô tục, rồi lại rộ lên tiếng cười.

- Đừng qua đây!-Hime bởi vì đứng không vững nên ngồi trên sàn, gắng sức lùi lại phía sau. Đến khi chạm vào bờ tường lạnh lẽo, tâm cô cũng theo đó chết xuống. Cả thân thể truyền đến một đợt lạnh buốt.

Một tên cười tục tĩu, giữ chặt hai cánh tay Hime áp sát sàn nhà. Mấy tên kia rõ ràng không định né tránh mà còn vô cùng hào hứng đứng xem... Còn có cả một tên rất chuyên tâm đang cầm máy quay quay lại. Hime không ngừng lắc đầu lia lịa, miệng khô cứng không ngừng kêu la.

- Buông tôi ra!!!

Chiếc đầm bị hắn xé rách để lộ áo lót màu trắng, bên trong chiếc áo mỏng manh là một cơ thể có phần trưởng thành. Bờ ngực lấp ló không ngừng kích thích hắn. Hắn nuốt nước bọt, từ từ cúi người thưởng thức..

.............................

Két.... chiếc xe thắng nhanh vang lên một tiếng chói tai.

Pie không nói lời nào nhanh chóng lao xuống xe. Minh Anh không nhanh bằng Pie, cũng vừa mở cửa vội vàng xuống. Pie từ xa đã nhanh chóng xác định được căn nhà hoang phía trước, không suy nghĩ nhiều chạy nhanh về hướng đó. Minh Anh lý trí hơn, phân tích tình hình, hoàn toàn không biết kẻ bắt cóc là ai? Nếu tự nhiên xông vào có nguy hiểm cho Hime? Nếu không may, còn nguy hiểm đến cả Pie và cậu. Dù biết Pie cùng cậu đều là cao thủ, cùng liên hiệp lại đánh cả ba bốn chục tên cũng không thành vẫn đề.Nhưng nếu bọn chúng có vũ khí, chỉ e không địch lại nổi.

Minh Anh đuổi kịp Pie, nhanh kéo Pie lại, vộ vàng nói nhanh:

- Muội bình tĩnh, chúng ta quan sát tình hình rồi hành động.

Ruột gan Pie không hiểu sao nóng như lửa đốt. Cô bé không phải không nghĩ đến những vấn đề Minh Anh nghĩ, thậm chí trong ngắn ngủi ba phút lái xe đến đây đã nghĩ qua hết các vấn đề. Chỉ là ngay bây giờ, trong lòng thôi thúc cô bé mau chóng cứu Hime, không ngừng dâng lên cảm giác đau đớn đến khó tả.

Bỗng... từ trong đầu Pie vang lên tiếng kêu của Hime “Bỏ tôi ra!!! Thả ra”. Pie liền không thèm nghĩ thêm nữa, không nói lời nào, hất tay Minh Anh ra khỏi tay mình. Nhắm thẳng hướng căn nhà kia chạy đến. Từ trong sâu thẳm con tim Pie không ngừng gào thét “Hime! Hime! Em nhất định không được xảy ra chuyện gì”

Tiếp...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.