Huy vừa lôi một đống đồ dùng từ trong tủ để trên giường, chuẩn bị xếp vào vali. Chợt nhìn đến mấy chậu sen đá bên cửa sổ, tự dưng nhớ đến Pie. Pie ngày đầu vào căn hộ của cậu đã chê bai buồn tẻ, thiếu sức sống. Thế là hôm sau tùy tiện đem một đống chậu sen đá đến đây bày biện. Còn nói “nhìn vật nhớ người”. Bây giờ, câu nói đó đang phát huy tác dụng rồi đây.
Huy thở dài, lấy điện thoại nhắn bừa cho Pie một tin, nhắc cô bé qua đem cây về chăm sóc, vì sắp tới có thể cậu sẽ đi sang Nhật gần ba tháng, để bàn về hợp tác phát triển sản phẩm. Nhắn xong, Huy quăng điện thoại ra giường, cùng với đống quần áo ngổn ngang. Mệt mỏi mở tủ lấy một bộ quần áo, đi luôn vào phòng tắm. Tắm xong, tóc cũng không có hong khô, bước tới lấy điện thoại, hướng đi thẳng về phía nhà bếp.
Ngoài trời đổ mưa, Huy vẫn mặc nhiên không hay biết. Nấu xong bữa tối cũng đã gần chín giờ, Huy ngồi xuống bàn vừa mở điện thoại ra xem, thấy tin nhắn của Pie “Chia tay rồi, không liên quan”. Mặt cậu không chút biến đổi, vẫn là lãnh đạm lạ thường. Đặt điện thoại một bên, tập trung ăn tối.
Bỗng...
Tiếng chuông cửa vang lên, dồn dập.
Mất mấy chục giây, Huy mới chậm chạp rời chỗ ngồi, đi ra mở cửa. Cậu không vội, vì biết cái cách bấm chuông “bạt mạng” kiểu này chỉ có một người.
Cửa vừa mở, Huy liền nhìn thấy Pie đứng ngay trước, hơi thở gấp gáp, hai mắt nhìn cậu chằm chằm. Chưa kịp để Huy mở miệng, Pie trực tiếp chìa tay ra, lớn giọng:
- Đưa cây đây!
Huy im lặng nhìn Pie, quan sát thấy trên người cô bé lấm tấm nước mưa. Lại nghe tiếng mưa bên ngoài vọng lại, mới ngộ ra, thì ra ngoài trời đang mưa. Huy quay lưng đi vào trong, lạnh lùng cất giọng:
- Tự vào lấy đi.
Pie ban đầu chỉ muốn lấy cây xong rồi về, nhanh gọn lẹ, không muốn dây dưa. Không nghĩ đến việc tự mình phải vào gom cây về. Vào nhà rồi biết đâu lại khó trở ra được.
Pie đi thẳng một mạch vào phòng Huy. Quần áo, cùng các thứ bày biện đầy trên giường, bên cạnh còn có một cái vali to. Pie liền nhớ đến tin nhắn ban nãy, Huy có nói sắp tới đi công tác hơn ba tháng. Tình hình này cho thấy, Huy vốn không có ý nhắn tin lừa gạt cô bé. Hay đúng hơn là không có ý làm hòa như Pie suy đoán.
Trong lúc Pie đang đứng suy nghĩ, thì Huy bước vào, đi đến bên giường, thu xếp quần áo của mình bỏ vào vali. Mặc nhiên không chú ý đến sự có mặt của Pie.
- Cậu khi nào đi?-Pie e dè cất giọng.
- Chia tay rồi, không liên quan-Vừa xếp đồ, Huy vừa đáp trả.
Pie tức nghẹn họng không phản bác được từ nào. Vừa rồi còn định xuống nước làm hòa, thái độ của cậu ta không phải rất đáng ghet. Pie bỗng xìu mặt xuống, suy nghĩ đến câu Huy nói. Câu nói đó chẳng phải do chính Pie lúc nãy nhắn tin trả lời. Suy cho cùng, người tỏ thái độ trước chính là cô bé.
- Cậu còn giận sao?
Huy im lặng ngồi xếp đồ, không hé môi nói nửa lời. Pie chờ đợi hồi lâu, bên ngoài cơ thể bị mưa làm cho có cảm giác lạnh, bên trong lòng lại nôn nóng bốc hỏa.
- Nếu vì cái tát đó mà giận, thì cho cậu đánh lại này-Pie lớn giọng nói.
Thấy động tác của Huy bỗng dưng ngưng lại, ánh mắt cậu ta hướng nhìn về mình, Pie thoáng rùng mình. Trong đầu hiện lên suy nghĩ “Không tính đánh thật chứ?”.
Huy đứng dậy, bước về phía Pie, dừng ở một khoảng cách khá gần. Cậu ta cúi xuống, lạnh lùng cất giọng:
- Vậy tôi cũng không khách khí đâu.
Pie nghe lạnh xương sống. Từ nhỏ đến giờ, chưa từng bị ai cho ăn tát. Nay lại nhận cái đầu tiên từ người yêu của mình sao? Ông trời thật khéo sắp đặt.
- Nói nhiều, muốn đánh thì đánh đi-Pie hùng hổ nói lớn. Âm thanh vang lên ngược hoàn toàn với tâm trạng lo sợ bên trong. Hai mắt cô bé nhắm tịt lại, chờ chính mình bị “hành quyết”.
Quá mười giây sau, nghe không gian im ắng lạ thường, Pie từ từ mở mắt. Huy vẫn đang đứng đó, nhìn cô bé chằm chằm.
Bất ngờ...
Một luồng sáng lóe lên, xuyên qua cửa kính chớp sáng cả căn phòng
Pie ngay lập tức giật mình, cô bé biết tiếp sau thứ ánh sáng đó là gì. Là thứ cô bé sợ, tiếng sấm...
Cơ thể Pie run lên, nhanh đưa tay lên che lấy tai, mắt nhắm chặt lại.
Đột nhiên, một cánh tay vòng qua cơ thể Pie, khi tiếng sấm vang lên “đùng” một cách ghê rợn trên bầu trời. Bàn tay ôm lấy người Pie vào trong lòng.
Pie nhanh chóng chạy lên trước, chặn không cho Huy bước thêm nữa. Tay cô bé nhanh đưa lên đặt vào trán Huy.
- Cậu sốt rồi!
- Mặc kệ tôi-Huy hất tay Pie ra, tiếp tục đi-Gom xong cây, nhanh đi về đi.
- Trời đang mưa, chờ tạnh rồi tôi về-Nói rồi, Pie trở vào phòng, nhanh gom mấy chậu cây bỏ vào thùng, trong đầu miên man những suy nghĩ. Thực lòng rất lo lắng cho Huy, nhưng phải làm thế nào để có thể lo lắng cho cậu ta đây?
Pie ôm thùng ra phòng khách. Thấy Huy ngồi trước lap top, đang xem mấy trang toàn chữ với con số loạn xị. Pie đặt thùng xuống, chần chừ bước tới ngồi xuống bên cạnh, vớ lấy cái gối ghì chặt trong lòng, mắt thi thoảng liếc qua các con số trên màn hình và lén nhìn Huy.
Ngồi được nửa giờ, Pie nhàm chán đến nỗi ngủ gà ngủ gật.
- Trời chắc cũng hết mưa rồi, về đi.
Nghe giọng Huy vang lên, Pie chợt tỉnh ngủ, chậm chạp thu nạp câu nói của Huy, lúc lâu mới phản ứng lại. Pie đưa tay sờ lên trán Huy, bất ngờ thốt lên:
- Nóng hơn lúc nãy nữa. Cậu uống thuốc chưa? Mà nhà cậu có thuốc hạ sốt không?
Huy im lặng không đáp, lại không quan tâm đến Pie, tiếp tục công việc của mình. Pie thấy vậy liền cau mày, đứng bật dậy, đi nhanh về phía cửa, còn không quên dặn lại một câu.
- Đợi đó, tôi trở về ngay.
10 giờ đêm...
Pie bước vội trở về căn hộ. Huy vẫn còn chút lương tâm, để cửa chờ cô bé. Đèn trong nhà đã tắt gần hết, chỉ còn lại mấy cái đèn led chiếu ánh sáng mờ ảo. Cả Huy lẫn lap top đều biến mất, căn phòng khách hoàn toàn yên tĩnh. Pie vội hướng phòng ngủ của Huy mà bước.
Mạnh bạo mở cửa phòng, Pie liền thấy Huy nằm trên giường, đắp chăn, mắt đã nhắm lại. Pie nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, nghe thấy từ cậu ta hơi thở khó khăn phát ra, mang luồng khí nóng lan tỏa ra xung quanh.
Pie vội đi vào phòng tắm nhúng một cái khăn, vắt khô, đem ra đặt lên trán Huy. Vừa lúc khăn chạm vào người, Huy bất chợt tỉnh giấc, hai mắt nhìn Pie chằm chằm. Tay Pie đang cầm khăn để lên trán cậu ta, thoáng bị ngừng động tác, vội vã rụt tay lại. Pie lấy từ trong túi ra bịch thuốc đưa cho Huy.
- Uống thuốc đi...Tôi đã mua về rồi.
- Không muốn uống loại thuốc này-Huy vẫn ngang nhiên cứng đầu.
- Vậy cậu muốn uống loại nào?-Pie cau mày.
Đột nhiên, Huy nắm lấy tay Pie kéo lên giường. Pie bị hành động của Huy làm cho không kịp trở tay, khi hoàn hồn đã nhận ra cơ thể nằm gọn trong vòng tay cậu ta.
- Làm gì vậy hả???-Pie gằng lên khó chịu, toàn thân giãy giụa.
Tính cách quái đảng của Huy, Pie là người rõ nhất. Nên cũng thôi giãy giụa, yên tĩnh nằm im lìm.
Tình hình bây giờ, hai đứa nằm chung giường, Huy lại ôm chặt Pie vào trong lòng, không hề có ý để cô bé thoát ra. Pie có thể cảm nhận được, hơi nóng từ người Huy tỏa ra, nhịp thở đều đều từ lòng ngực cậu ta phát ra. Nhưng, không lẽ lại ngủ cùng Huy? Trong đầu Pie nhớ duy nhất một lần bất đắc dĩ hai người chung giường, là lúc ở nhà Pie, tình hình lúc đó chỉ là nằm chung, không có bất kỳ tiếp xúc nào.
- Rất ấm, không có vật cản nên bề mặt tiếp xúc rất rộng.
- Hả? Làm ơn nói tiếng Việt đi.
Huy khẽ cười không nói nữa, mắt bắt đầu nhắm lại, vòng tay vẫn ôm siết Pie vào trong lòng.
Câu của Huy hàm ý có chút biến thái, thực chất là trêu Pie ngực nhỏ không đủ làm vật cản, nên cơ thể cả hai vì thế mà ở gần hơn.
Không gian yêu tĩnh. Pie cảm nhận được hơi thở từ Huy đều đều phát ra, tay cậu ta cũng từ từ theo giấc ngủ vô thức nới lỏng. Trong lúc này, Pie hoàn toàn có thể thoát ra. Chần chừ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại ngoan ngoãn nằm im, khẽ tựa đầu vào người Huy, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
“Nếu có một ước nguyện, anh ước rằng chúng ta sẽ mãi như thế này.
Ngày ngày cãi nhau, giận nhau, rồi lại yêu nhau nhiều như thể chưa từng tồn tại những điều gì khác.”
Mọi chuyện có lẽ đã êm ả trôi qua...
Câu chuyện này có lẽ đã kết thúc một cách tốt đẹp ở đây...
Nhưng sự việc không ngờ đã xảy ra.
Làm cuộc đời của tất cả bọn họ rẽ sang một hướng khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]