Trời chưa có sáng hẳn, Pie đã cảm giác không ngủ được nữa, đêm qua vì sợ trời mưa mà ngủ sớm. Hôm nay không làm mèo lười được rồi.
Trời mưa mang theo hơi nước ẩm ướt, khiến mọi vật sau đó đêu trở nên lạnh lẽo. Mưa cả đêm qua, nước đọng lại cũng không ít, chả trách sáng nay không khí lại lạnh đến như vậy. Pie vẫn quay qua quay lại, cuộn mình lưu luyến hơi ấm của chiếc chăn trên người. Bộ đồ ngủ mặc trên người đã trở nên xộc xệch, lộn xộn.
Chợt, Pie mở đôi mắt to, đứng hình vài chục giây, đầu óc trở nên minh mẫn “Hình như mình đang....đang...đang ngủ trên giường Vĩnh Huy thì phải”. Gương mặt Pie trở nên khổ sở. Liệu kéo tấm chăn này xuống có phải đối mặt với gương mặt cậu ta, hai mắt nhìn cô bé chằm chằm như lần trước?
Càng nghĩ, cô bé lại càng không muốn chui người ra khỏi tấm chăn. Yên lặng làm một con rùa, yên lặng giả vờ ngủ. Nhưng...sớm muộn gì cũng đối mặt, sao lại không đối mặt sớm một chút. Nghĩ vậy, Pie dùng hết can đảm, kéo chăn xuống thật nhanh, sợ chậm một chút sẽ tự mình nhục chí.
Đi ngược hoàn toàn với những tưởng tượng của Pie, Huy hoàn toàn không có trên giường. Chiếc giường rộng chỉ mỗi cô bé ngự trị. Ánh mắt Pie nhanh chóng đảo nhanh quanh phòng và nhìn thấy dưới nền nhà...
Dưới người là một chiếc nệm mỏng, trên người là một chiếc chăn, có vẻ không được thoải mái bằng cái trên giường của cô bé. Huy gối đầu trên một cái gối, yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407757/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.