Ngày Pie đi, mọi người không ai khóc nhưng cũng không thể nở nụ cười tiễn cô bé.
Pie vẫn cười nói, cố phá tan bầu không khí u ám đang bao trùm. Vẫn áo thun đơn giản, vẫn quần jeans, vẫn tóc búi cao nhưng sao hôm nay mọi người thấy Pie khác quá. Hôm nay Bảo cũng đến, nhưng chỉ đứng nhìn từ xa. Pie đã nhìn thấy cậu từ lúc nãy nhưng vờ như không thấy, không biết.
Pie cùng đoàn người tháp tùng đang tiến về cánh cửa, bước vào đó...Pie có thể không trở về nữa. Cô bé ngoảnh lại, vẫy tay và mỉm cười. Mọi người rơm rớm nước mắt, mẹ Pie đã khóc, bà ấy không chịu nổi cảnh này. Lau nhanh nước mắt, vẫy tay chào Pie, nụ cười người phụ nữ gắng gượng trên khuôn mặt.
Pie quay lưng, có cái gì đó vào đâm xuyên trái tim bé nhỏ.
Một giọt nước mắt rơi trên gò má, rơi xuống nền...
Tách...
“Giá mà có thể tựa vào vai ai đó để khóc, để cho nước mắt tuôn rơi.....để không phải tỏ ra mạnh mẽ nữa”
..........................................
Sau thời gian ngồi trên máy bay, Pie được xe đến đưa về nhà. Đoàn người tháp tùng không chỉ vài người mà có đến vài chục người. Trong những bộ vest đen, mặt người nào cũng nghiêm trang đến phát sợ. Pie chắc chắn không thể đào đâu ra nụ cười từ những con người này. Cô bé ngồi trong xe, chống cằm nhìn ra bên ngoài, những cảnh vật lạ lẩm lướt qua rất nhanh.
Cái thứ mà những người này gọi là “nhà” thức chất là một căn biệt thự lớn khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407712/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.