Chương trước
Chương sau
"Kẻ có thế đứng đầu bảng vàng thì sao có thể gọi là ngu muội được cơ chứ" Trác Quân nói.

Võ Bão nghe thế thì thấp giọng đáp "khởi bẩm bệ hạ thần có thể đứng đầu bảng đều nhờ vào phúc của người"

"Thôi được rồi ngươi không cần nói những lời như thế đâu, dù sao tài năng của ngươi trẫm nhìn thấy được" Trác Quân trả lời.

Lúc này nàng mới lên tiếng "tài năng của ngươi ta cũng nhìn thấy được nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi thêm một vấn đề nữa"

Nghe nàng nói thể hắn giật mình nhưng cũng nhanh tróng cung kính nói "xin điện hạ cứ hỏi, nếu biết thần nhất định sẽ trả lời"

Nghe thế nàng gật đầu đáp "Được. Vậy ngươi nghe cho rõ đây, nếu sau này người quyền cao chức trọng nhưng chẳng mai gia tộc ngươi lại phạm tội tài trời, bệ hạ đễ cho ngươi điều tra việc phạm tội của gia tộc ngươi, trong trường hợp đó thì ngươi sẽ làm thế nào"

Nghe nàng hỏi thế hắn chẵng hề do dự mà đáp ngay "khởi bẩm điện hạ, trong trong trường hợp đó thần nhất định sẽ nhận lệnh điều tra, thần sẽ không hề giấu diếm bất cừ việc gì, khi điều tra ra sự việc thần nhất định sẽ trình lên cho bệ hạ sử lý đồng thời thần cũng sẽ từ quan."

"Tại sao phải từ quan?"Nàng nhướng mài hỏi.

"Khởi bẩm điện hạ, là một thần tử giữ vị trí cao trong triều tức là đã được bệ hạ tin tưởng nhưng lại có thể để cho gia tộc của mình phạm tội tài tài trời chẳng khác nào phụ đi lòng tin của bệ hạ, như thế sẽ không còn mặt mũi nào để có thể tiếp tục phụng sự bệ hạ cũng như là làm cho bệ hạ tin tưởng lần nữa." Hắn trả lời

Sau khi nghe xong lời hắn nói nàng quay lên nhìn Trác Quân gật đầu một cái, hắn hiểu ý lập tức lên tiếng "nói hay lắm, thật sự không làm cho trẫm thất vọng"

"Võ Bão võ trạng nguyên nghe chỉ, ngươi là người tài lại thông hiểu đạo nghĩa quân thần nay phong cho chức quan tứ phẩm"

Võ Bảo nghe thế thì lập tức quỳ xuống "di thần lĩnh chỉ, xin tạ chũ long ân"

"Đứng lên đi" Trác Quân lên tiếng nói.

Trác Quân nhìn bốn người kia rồi nói "bốn người các ngươi được phong làm quan lục phẩm"

Bốn người kia nghe thế cũng quỳ xuống tạ ơn.

Buổi triều hôm ấy cứ như thế mà kết thúc, lúc ra khỏi đại điện nàng thấy tên Võ Bảo đứng đó, vừa thấy nàng hắn đã vội vàng chạy lại.

Hắn chắp tay hành lễ nói "tham kiến điện hạ"

Nàng thấy hắn như thế thì cười nói "Võ đại nhân không cần đa lễ"

"Chúc mừng đại nhân đã thành quan tứ phẩm"

Nghe thế thì hắn vội đáp "đa tạ điện hạ đã giúp thần có được phẩm quan ấy."

Nàng nghe thế thì bật cười nói "Võ đại nhân đừng nói thế, bổn cung chỉ cho ngài cơ hội còn có nắm bắt được hay không là do bản thân ngài"

Dù nghe nàng nói thế nhưng hắn vẫn đáp "dù sao đi nữa cũng là nhờ ơn điện hạ, thần mới được như thế này, điều này thần vô cùng biết ơn"

"Thôi được rồi, nếu ngươi đã nói như thế thì bổn cung cũng không nói gì thêm. Sau này hải nhớ làm một vị quan tốt bổn cung có niềm tin vào ngươi." nàng bất đắc dĩ nói.



Hắn nghe nàng nói có niềm tin vào hắn thì hắn rất vui sao đó nói " thần nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của điện hạ"

Nàng rật đầu nói" vậy bổn cung quay về trước "

Nàng nói xong thì quay lưng rời đi, hắn ở phía sau cuối người nói "cung tiển điện hạ".

Lúc này phía sau hắn xuất hiện hai người tiếng lên hỏi hắn "Võ huynh, người lúc nãy là ai vậy"

Võ Bảo nghe gọi thì giật mình quay lại nhìn thử hóa ra là hai trong số bốn người lúc nãy, bây giờ hắn mới từ tốn trả lời "Là An Quốc công chúa "

Một tên trong đó giật mình hỏi lại "Vị công chúa này lúc nãy có thượng triều phải không"

Võ Bảo nghe thế thì gật đầu "đúng vậy"

Tên kia nói tiếp "lúc nãy trên triều ta có nghe công chúa nói chuyện nhưng không dáp ngước lên nhìn, lúc nãy có cơ hội nhìn thấy quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân"

Hắn tiếp tục nhìn sang Võ Bảo rồi nói "lúc nãy ta thấy huynh có cùng công chúa nói chuyện phải không?"

Võ Bảo nghe hỏi thì vô cùng thành thật gật đầu, tên kia thấy thế thì cảm thán nói " không ngờ nha!"

Võ Bảo khó hiểu hỏi lại " Có vấn đề gì sao?"

Tên kia nghe thế thì trả lời " không có gì, chỉ là hơi bất ngờ không nghĩ rằng huynh có thể nói chuyện được với vị công chúa ấy"

Ba người bọn họ vừa nói chuyện vừa rời khỏi cửa cung.

————————

Đêm hôm, tại một nơi nào đó trong hoàng cung Sở quốc.

Một người mặt áo troàng đen lên tiếng " đại nhân bảo ngươi tạm thời ngoan ngoãn ở trong này, đợi khi nào có cơ hội ngày ấy sẽ đưa ngươi ra ngoài"

Nữ nhân đứng đối diện nghe thế thì lập tức lên tiếng " thuộc hạ hiểu rõ "

Người áo troàng đen nghe thế thì gật đầu, sau đó lại tiếp tục lên tiếng " ngươi nên nhớ tuyệt đối đừng làm ra hành động gì bất thường, ả ta rất thông minh nhất định sẽ phát giác ra mọi việc"

Nữ nhân kia nghe thế thì lập tức đáp "xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận"

Người áo đen nghe thế thì gật đầu nói "Vậy thì tôt. Được rồi, ta đi trước "

Nói rồi tên áo đen quay người biến mất trong màng đêm, nữ nhân kia cũng theo sau đó mà biến mất theo hướng ngược lại.

————————



Ngọc Hàn cung.

Nàng đang nằm trên ghế quý phí ở ngoài vườn thì nghe có tiếng thái giám thông báo "Thưa điện hạ, thập thật công chúa cầu kiến"

Nghe thế nàng lập tức lên tiếng "cho muội ấy vào"

Một lúc sau Thanh Nghi chạy vào, chân con bé khá ngắn cùng với việc dạo gần đây con bé có hơi tân cân chút ít nên khi chạy cứ ụt à ụt ịt, vừa thấy nàng nằm trên ghế con bé đã chạy lại lên tiếng "Thanh Nghi chào tỷ tỷ "

Nghe con bé nói thế nàng cười đáp "muội muội ngoan, mau lại đây chổ tỷ tỷ có mấy món bánh mới mau lại đây nếm thử"

Nghe thế con bé chèo lên ghế ngồi cùng nàng, nàng cũng ngồi dậy đưa tay cầm đĩa bánh đưa cho con bé nếm thử.

Đứa bé đưa tay bóc cái bánh có hình thù xin sắng sau đó đưa lên miệng cắn một miếng thật to, vừa cắn xong mắt Thanh Nghi sáng lên sau đó quay sang nhìn nàng nói" tỷ tỷ, bánh thật ngon"

Nàng thấy thế thì đưa tay vuốt tóc con bé nói " nếu ngon thì muội ăn nhiều một chút, chổ tỷ rất nhiều lát nữa muội cũng có thể mang một ít về cung của mình ăn"

Thanh Nghi nghe thế thì ngước lên nhìn nàng "tỷ tỷ cho Thanh Nghi mang về thật sao?"

Nàng nghe thế thì gật đầu cười đáp "thật, tỷ nói dối muội làm gì chứ"

Thanh Nghi nghe thế thì vô cùng vui vẻ mà tiếp tục ăn bánh, nàng thấy đứa trẻ ăn như thế thì sợ nó bị nghẹn nên đưa tay gót cho con bé một ly nước ép.

"Thanh Nghi muội khoan hả ăn tiếp mau uống cái này xem có ngon không" nàng vừa đưa ly nước ép táo vừa nói.

Thanh Nghi nghe thế thì ngừng ăn, đưa hai tay nhận lấy ly nước ép, sau đó đưa lên uống.

"Tỷ tỷ, mặc dù cái này hơi chát nhưng lại rất ngon" Thanh Nghi sau khi uống song thì nhìn nàng nói.

"Vậy Thanh Nghi có thích không?" nàng cười hỏi.

"Dạ thích" đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu nói.

"Vậy lát nữa tỷ kêu người đến cung của muội để hướng dẫn bọn họ làm cái này có được không?" Nàng hỏi tiếp.

Thanh Nghi nghe thế thì gật đầu nói "Dạ được, vậy là mỗi ngày muội đều được uống nó rồi" con bé vô cùng vui vẽ khi được uống cái này mỗi ngày.

Loại nước ép táo này là lúc sáng do ngự trù rảnh rỗi làm thử bọn họ uống thấy ngon nên đem đến cho nàng dùng thử nếu nàng thích thì bọn mỗi ngày sẽ làm cho nàng, hoặc là bọn họ cũng có thể thử làm nhiều loại nước khác nhau cho nàng dùng thử.

Loại nước này lúc nãy nàng uống thì cảm thấy rất ngon, chát chát lại chua chua ngọt ngọt hơn nữa nó được làm từ hoa quả nên uống vào cũng có công hiệu dưỡng da.

Đúng lúc Thanh Nghi đang ăn bánh thì Bạch ưng bay từ đâu về, con bạch ưng nay từ bay đi đâu từ sáng giờ mới chịu quay về. Nó quay về lần này chủ yếu là để đồi ăn.

Thấy nó bay về thì nàng đứng dậy khỏi ghế, đưa tay lên cho nó đáp lên, khi đậu trên tay nàng thì cố tình cuối đầu cọ nàng, hành động này của nó nàng vô cùng quen thuộc.

Thu nhi bên cạnh thấy nó bay về thì cũng hiểu ý chạy đi mà lấy thức ăn cho nó, thức ăn được đựng trong khay, bên trong là thịt sống, bởi giống chim hoàn toàn đều ăn thịt sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.