Khi nàng cần hắn, hắn lại không thể làm gì được, ngay cả một yêu cầu nhỏ nhoi như thế cũng không thể khiến nàng hài lòng.
Khương Linh “phụt” cười một tiếng, sau đó nằm lại trên giường, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ngươi có từng đi học chưa?"
Nghe thấy tiếng cười trong phòng, căng thẳng trong lòng Mục Diễn cũng được thả lỏng, hắn vội đáp: "Học được chút ít."
Ám Vệ Doanh có hệ thống bài dạy rất thống nhất, chỉ là đọc chữ viết chữ rất đơn giản, nửa tuần một lần, nhưng cũng không xem trọng lắm.
Mục Diễn khẽ cụp mắt xuống, một chút buồn thoáng qua mắt hắn, hắn đã tự học rất nhiều binh pháp để một ngày nào đó có thể chiến đấu trên chiến trường, nhưng bây giờ cũng không thể dùng được nữa, hắn xoa nhẹ đôi chân sắp lành lại của mình, cảm giác tê liệt như có như không này khiến hắn an tâm hơn một chút.
Hắn sẽ sống thật tốt, không ai có thể ngăn cản.
“Từng học à, thế ngươi đọc một đoạn nào đó nghe thử.” Khương Linh cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ là mấy ngày nay không được nghe tiếng đọc sách vang lanh lảnh bên tai, quả thật có chút nhớ.
Mục Diễn nghĩ ngợi một hồi, rồi nghiêm túc đọc một đoạn: "Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa..."
Giọng nói của hắn trầm khàn, mang theo chút non nớt của thiếu niên và vẻ thận trọng hiếm có, Khương Linh đang nghe đến say sưa thì hắn đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài gió thổi càng mạnh, có thể lờ mờ nghe được vài tiếng sụt sịt, Khương Linh sững sờ, siết chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-trong-sinh-chi-yeu-tieu-am-ve/4447185/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.