Trong phòng rất ấm áp, đèn đuốc sáng trưng, Hồng Lăng và Tụ Hương đang dựa vào ở phòng ngoài và ngủ gật.
Theo lời Trình Lập nói, trước đây nàng không sợ bóng tối, nhưng sau khi bị bệnh nặng một trận, chỉ cần không có ánh sáng là nàng không thể ngủ ngon, đến bây giờ cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Xuyên qua tấm màn che trên giường, Mục Diễn có thể nhìn thấy rõ ràng Khương Linh đang ngủ. Nàng đang đắp một cái chăn bằng vải gấm thật dày trên người, yên lặng nằm trên giường, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng tiều tụy.
Hình ảnh quen thuộc này lập tức đánh trúng vào tâm trí của Mục Diễn, trong sâu thẳm ký ức mơ hồ của hắn, những hình ảnh không thuộc về hắn dường như đang dần trùng khớp với nhau. Lúc này, hắn không thể phủ nhận được nữa.
Trong đầu đột nhiên trống rỗng, rồi vô số hình ảnh nối tiếp nhau mà đến, không ngừng tác động vào ý thức và ký ức của hắn. Đầu của hắn cũng đang bị đau dữ dội, càng muốn hiểu rõ thì lại càng đau đớn, như là có một cái gì đó bị giam cầm rất vững chắc.
Sắc mặt Mục Diễn trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống, hắn không dám nghĩ sâu xa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu Khương Linh.
Tâm pháp mà hắn tu luyện là bản đầy đủ của tâm pháp của Mục gia, được kế thừa từ Tô Châu, tu luyện lâu dài thì nội lực sẽ trở nên ôn hòa và có tác dụng trẻ hóa. Nó tốt hơn rất nhiều lần so với bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-trong-sinh-chi-yeu-tieu-am-ve/4447175/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.