Tới phủ công chúa, Lâm Ca thất bại buông tay, không đợi người xốc màn xe lên, Lâm Ca liền tự mình nhảy xuống xe, thị nữ muốn tiến lên đỡ Phùng Viện xuống xe, Lâm Ca phất tay tỏ ý không cần, mở tay ra ở trước cửa xe.
Mặt Phùng Viện còn hồng thêm vài phần, nàng cắn môi dưới, có nên để Lâm Ca ôm mình xuống không? Nhìn về phía người chờ ở cửa xe, bọn thị nữ ở phía sau Lâm Ca, Phùng Viện chỉ thấy mặt nóng như lửa thiêu, tuy nói là vợ chồng, nhưng trước bao nhiêu người, làm trò như vậy, để hắn ôm nàng xuống, thật sự là…
Lâm Ca thấy Phùng Viện mãi không xuống xe, tiến lên phía trước từng bước, Phùng Viện không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng lui về phía sau, Lâm Ca cười ra tiếng, tay đưa ra kéo nàng, Phùng Viện đang thẹn thùng liền rơi vào trong ngực Lâm Ca, tiếp theo Phùng Viện cảm thấy mình bay lên không, có chút mê muội, tựa vào ngực Lâm Ca, có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, cảm giác như ở trong ngực hắn rất lâu, Phùng Viện lấy tay đánh bờ vai hắn, miệng Lâm Ca đều kéo tới mang tai, rõ ràng dưới ban ngày, tuy rất muốn ôm Phùng Viện đi vào phủ, nhìn đầy đất là người hầu và thị nữ, Lâm Ca thở dài, nếu hắn bế thê tử đi vào, thê tử lại càng thẹn thùng, lúc này thật cẩn thận đặt thê tử xuống đất.
Phùng Viện đứng vững trên mặt đất, liếc nhìn thị vệ cùng thị nữ xung quanh, mặt Phùng Viện hồng thấu, nhìn trên mặt Thượng nghi đang đón chờ mình, mang kiểu muốn cười mà không dám cười, cúi mặt xuống nhìn mặt đất.
Lâm Ca lại thỏai mái nhẹ nhàng, sau khi để Phùng Viện đứng vững trên mặt đất, hai măt nhìn thẳng, Trịnh thượng nghi mang theo người hầu hành lễ, Lâm Ca gật đầu, tay đưa ra cầm tay Phùng Viện, Phùng Viện không nhìn hắn, đi vào theo hắn.
Ngày thứ hai, Phùng Viện triệu Trịnh thượng nghi, còn chưa mở miệng, Trịnh thượng nghi liền cười nói: “Điện hạ đang muốn nói tới Tử Thiến sao?” Phùng Viện kỳ quái liếc nhìn Trịnh thượng nghi, tươi cười trên mặt Trịnh thượng nghi phi thường phù hợp với cung quy: “Thần suốt ngày ở trong thất, tự nhiên có nghe tới một ít tin đồn, huồng hồ, đưa thị nữ đó đi, cũng chặt đứt ý niệm trong đầu của những thị khác.”
Sắc mặt của Phùng Viện có chút mất tự nhiên, cúi đầu không nhìn tới Trịnh thượng nghi: “Thượng nghi có cảm thấy ta không có sự rộng lượng của nữ nhân hoàng gia?” Sắc mặt Trịnh thượng nghi chưa biến một chút: “Điện hạ nói gì vậy? Thân là nữ nhân hoàng gia, tự nhiên có thể y theo tâm tính của mình mà làm việc, người ngoài nói gì, kệ thôi, điện hạ không rõ điểm ấy sao?”
Phùng Viện hơi ngẩng đầu lên: “Nếu như thế, Trịnh thượng nghi hãy đưa các nàng đi đi.” Trịnh thượng nghi hành lễ lui ra, Phùng Viện nói thêm một câu: “Cần chọn người trong sạch.” Trịnh thượng nghi đáp vâng một tiếng, lúc sắp lui ra, nhẹ nhàng nói một câu: “Điện hạ cùng Phò mã hòa thuận ân ái, hoàng hậu rất an lòng.”
Nói xong Trịnh thượng nghi liền lui ra, Phùng Viện nghe vậy, đột nhiên nhớ tới hôm qua, hậu tri hậu giác nhớ, chỉ sợ màn ngòai cửa phủ công chúa đã truyền khắp Kiến Khang? Nghĩ tới đây, sắc mặt đỏ lên.
“Tỷ tỷ nghĩ gì mà sắc mặt lại đỏ hồng như thế?” Đột nhiên có thanh âm truyền tới đánh gãy suy nghĩ của Phùng Viện, ngẩng đầu nhìn, Lan Lăng công chúa cười dài đang đứng ở cửa, Phùng Viện cũng không đứng dậy: “Sao không thấy ai thông báo một tiếng?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]