Ban đêm.
Cung yến đã kết thúc, nhóm triều thần cũng đã rời đi, nhưng trong cung cũng không vì điều này mà trở nên yên tĩnh, ngược lại động tĩnh lại càng lớn hơn, tất cả đám cung nhân hầu hạ bên ngoài lạnh đều lạnh run, sợ người đang đập đồ bên trong kia sẽ giận chó đánh mèo lên trên người mình.
Một chiếc bình khác rơi xuống đất, Trương quý phi vừa khóc vừa van xin: "Hoàng thượng, người bình tĩnh một chút, hoàng thượng!"
"Ngươi! Ngươi muốn trẫm bình tĩnh như thế nào?" Hai mắt Quý Văn đỏ bừng tức giận, khuôn mặt vặn vẹo như một lão già tám mươi tuổi: "Giang sơn của trẫm, trẫm lại phải hai tay dâng cho người ta, ngươi nói xem trẫm phải bình tĩnh thế nào!"
"... Làm sao có thể? Người chỉ lập người kế vị, không phải thoái vị, giang sơn này vẫn là của người." Trương quý phi thuyết phục.
Quý Văn nhếch mép: "Nó vẫn là của ta? Chờ con trai của nàng ta làm thái tử, ngươi nói xem nàng có giữ lại tính mạng cho ta không?"
"Hoàng thượng, tại sao lại nghĩ như vậy, ngài chính là thân tỷ đệ cùng một mẫu mà!" Trương quý phi tiếp tục lảm nhảm.
Quý Văn hụt hơi, cả người không ngừng run rẩy: "Đúng, là thân tỷ đệ, nhưng vậy thì sao, nếu không phải vì nàng, cả đời này trẫm cũng sẽ không sống uất ức như vậy! Không được... Ngôi vị hoàng đế này là của ta, không có khả năng giao nó cho nàng ta... "
Y không ngừng lặp đi lặp lại hai câu cuối cùng, ánh mắt trống rỗng như mất đi lý trí, Trương quý phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-tren-cao/955920/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.