Lúc Quý Thính tỉnh dậy cũng phát hiện không thấy A Giản đâu, phản ứng đầu tiên cho rằng nó đã bị Phù Vân bế đi, nhưng khi nàng gọi Phù Vân để hỏi thì mới nhận ra rằng A Giản đã mất tích.
Nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức gọi Chử Yến tới: "Tìm kiếm quanh núi, lập tức cho tìm kiếm quanh núi!"
"Vâng!" Chử Yến nhíu chặt mày, xoay người rời đi.
Mục Dự Chi vội vàng ngăn hắn ta lại: "Điện hạ, đám người Thân Đồ Xuyên còn chưa đi, nếu chúng ta làm loạn tìm A Giản, e rằng bọn họ sẽ nghi ngờ."
"Ta cũng không thể quan tâm những chuyện này, phía sau núi có rất nhiều suối nhỏ, nếu A Giản chạy qua đó..." Ngón tay Quý Thính run rẩy, lời còn lại căn bản không thể nói ra được nữa.
Mục Dự Chi bị nàng nhắc nhở mới nghĩ đến khả năng này, cũng không thể quan tâm được những chuyện khác, lập tức gọi Chử Yến chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm, còn chưa đi đã có một tiểu hòa thượng chạy tới: "Điện hạ, có phải mọi người đang tìm một đứa nhỏ hơn một tuổi đúng không?"
"Đúng vậy, ngươi đã từng nhìn thấy?" Quý Thính vội hỏi.
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Đứa nhỏ đang ở tiền viện."
Tiền viện cũng là nơi tương đối thanh tịnh, cũng thông với sương phòng phía sau núi. Quý Thính nghe vậy vội vàng chạy về phía tiền viện, vừa xông vào đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của trẻ nhỏ, nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong sân, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lúc nhìn thấy một nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-tren-cao/955913/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.