Xe dừng ở cửa cung, Thân Đồ Xuyên tung người xuống ngựa, đi tới trước xe ngựa, đưa tay ra: "Điện hạ."
Phù Vân vén rèm xe lên, tay trái Quý Thính cầm quạt tròn, tay phải đặt lên tay Thân Đồ Xuyên, được hắn đỡ vững chắc bước xuống đất. Lúc này, cửa cung đã mở, thảm đỏ dưới chân bọn họ trải thẳng một đường, gần như không nhìn thấy điểm cuối, Quý Thính đứng cạnh Thân Đồ Xuyên, một lúc lâu sau mới đi về phía trước.
Thân Đồ Xuyên không thèm đếm xỉa đến cấm quân xung quanh, đỡ nàng đi thẳng về trước, đi được một đoạn thì nghe thấy Quý Thính lạnh nhạt nói: "Ngươi nên lùi về sau một bước, sao lại đi song song với bổn cung?"
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì trong mắt thoáng hiện ý cười: "Chỉ đi song song hôm nay thôi, sau này dù điện hạ muốn ta lùi vài bước thì ta đều nghe theo điện hạ." Chỉ riêng ngày hôm nay, hắn muốn cùng bước với nàng.
Quý Thính không vui liếc hắn một cái nhưng không vì chuyện nhỏ nhặt này mà dừng chân, vẫn tiếp tục đi vào trong cung. Hai người đến gặp Quý Văn trước rồi cùng Quý Văn dâng hương cho tiên hoàng, nhìn bài vị tiên hoàng, Quý Thính vẫn luôn bình tĩnh, lúc này viền mắt bỗng ửng đỏ.
Dù cho sống lại một đời, nàng cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, trở thành một người thoải mái phóng khoáng, chỉ sống vì mình, phía sau nàng có quá nhiều người cần che chở, nàng nhất định phải thận trọng từng bước, dùng tất cả mọi thứ có thể dùng làm binh khí, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-tren-cao/955830/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.