Nghi lễ cúng tế dài dòng nhàm chán, tối hôm qua Quý Thính lại không ngủ được nhiều nên dù có son phấn nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được là hơi tiều tụy, đến lúc ngồi dùng bữa trưa thì ngủ gật. Mấy ngày nay bởi vì lời đồn và chuyện nhà Thân Đồ mà Quý Văn gầy đi không ít, tinh thần cũng căng thẳng đến cực điểm, sau khi nhìn thấy Quý Thính nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì lại nghĩ đến cờ cầu nguyện của nàng nên không khỏi có chút cáu kỉnh: "Lẫm Khánh" Quý Thính ngay lập tức mở mắt, ánh mắt tỉnh táo như chưa hề ngủ, nhẹ nhàng đứng dậy trước mặt các quan lại, cúi người với thượng tọa: "Hoàng thượng." "Tập trung dùng bữa đi, buổi chiều còn phải đi giám sát." Quý Thính thản nhiên nói. Quý Thính cụp mắt: "Vâng, thưa bệ hạ." Sau khi bị đánh thức, nàng không dám ngủ tiếp nữa, nhưng không có khẩu vị, chỉ cố chịu đựng cho xong chuyện. Thật vất vả mới xong bữa trưa, cuối cùng cũng có thể đi nghỉ ngơi một chút nhưng lại bị Quý Văn gọi lại. "Tham kiến hoàng thượng." Quý thính quỳ xuống. Lần này Quý Văn không đỡ nàng nữa, chỉ thản nhiên nói một câu: "Bình thân." Quý Thính khựng lại một chút, như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của y, sau khi đứng dậy liền nghi hoặc hỏi: "Hoàng thượng gọi thần đến đây làm gì?" "Cờ cầu nguyện tỷ chép, trẫm đã xem qua rồi, vất vả cho tỷ vì trẫm mà phải làm việc mệt mỏi." Quý Văn nói vất vả nhưng trông y như không hề có suy nghĩ là Quý Thính vất vả, "Trẫm thấy có tấm chữ viết lộn xộn, có lẽ tỷ chép cũng mệt mỏi, sau này nếu có mệt thì nên dừng lại, không cần ép buộc bản thân." .....Nàng cực khổ chép, tên vương bát đản này lại soi mói đâm chọt, đây là trong lòng tức giận không có chỗ trút đây mà, vậy nên mới nhắm vào nàng, chẳng lẽ là gần đây nàng nghe lời quá, làm cho y hiểu lầm gì đó? Nhưng y cũng lợi hại thật, thời gian eo hẹp thế mà vẫn kiểm tra từng cái một được, e là cũng chỉ vì muốn bới móc thôi. Quý Thính rũ mắt, che giấu sự lạnh lùng trong mắt, sau đó dứt khoát quỳ xuống: "Là sơ suất của thần, xin hoàng thượng giáng tội." Quý Văn khựng lại một chút rồi câu mày: "Trẫm chưa nói tỷ làm sai, tỷ quỳ gì chứ?" "Hoàng thượng, quả thật là lỗi của thần, bởi vì...." Quý Thính liếc mắt nhìn những cũng nhân xung quanh, muốn nói lại thôi. Quý Văn nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Các ngươi lui xuống hết đi." "Vâng." Đợi đám cung nhân này nối đuôi nhau rời khỏi đây rồi, Quý Văn mới nói tiếp: "Bây giờ có thể nói rồi." "Hoàng thượng, trong số cờ cầu nguyện đó có gần một nửa là thần chép chỉ trong hai ngày vừa rồi." Quý Thính chậm rãi nói. Ánh mắt Quý Văn trở nên sắc bén: "Trước đó tỷ làm gì?" "Trước đó cũng chép, chỉ là thần quá bất cẩn, đặt cờ cầu nguyện trong một cái rương không có nắp, hai ngày trước hai con súc sinh mà thần nuôi đã trèo vào đi tiểu lên đó...." Quý Thính mím môi, đầu cúi càng thấp hơn, "Cờ cầu nguyện là vật cầu phúc cho hoàng thượng, bị bẩn tất nhiên không thể dùng được nữa, nên hai ngày nay thần chép lại, mới xem như chép xong không làm lỡ việc. Quý Văn trầm ngâm quan sát nàng: "Sao tỷ không nói sớm cho trẫm biết?" "Tuy rằng thần không ra khỏi cửa, nhưng cũng có nghe những lời đồn trong kinh thành, hoàng thượng đang gặp rắc rối, sao thần dám làm phiền thêm?" Quý Thính cười khổ, "Cho dù nói với hoàng thượng, hoàng thượng có thể thông cảm, nhưng Lễ bộ bên kia đã truyền lời ra ngoài rồi, biết rõ là thần muốn dâng cờ cầu nguyện lên, nếu như lại đột ngột không dâng nữa, e là sẽ tiếp tục bị đồn đoán vô cớ, thần hiểu rõ việc này, nhưng người bên ngoài không hiểu, khó bảo đảm sẽ không truyền bên tai suốt ngày vậy nên thần chỉ có thể giấu việc này đi." Nàng nói rồi dừng lại một chút, kiên định nhìn Quý Văn: "Hoàng thượng an tâm, chuyện này chỉ có thần và người biết thôi, tuyệt đối không có người thứ ba." Cùng một chuyện nhưng thời điểm nói ra khác nhau thì kết quả thu được cũng không tương đồng. Như chuyện cờ cầu nguyện bị bẩn này, nếu nàng không bù lại mà nói ra trước hiến tế thì đó là có mưu đồ xấu xa cố tình gây thêm phiền phức, nhưng nếu nói ngay tại thời điểm này thì chính là trung thành, tận tâm lấy đại cục làm trọng, Quý Văn không chỉ không phạt nàng được mà còn thưởng hậu hĩnh cho nàng. Tuy rằng Quý Văn không tính là thông minh, nhưng cũng không ngốc, tất nhiên nghe ra được nàng là vì bảo vệ bản thân nên mới làm như vậy, nói không cảm động là nói dối, y im lặng một lúc rồi đưa tay đỡ Quý Thính dậy: "Hoàng tỷ, những lá cờ cầu nguyện bị bẩn kia đầu rồi?" "Còn trong phủ thần, thần cũng không biết nên xử lí thế nào, chi bằng lát nữa sai người về lấy, giao cho ma ma hiểu biết trong cung, xem các bà ấy xử lí thế nào." Thấy y vẫn còn thăm dò, Quý Thính liền tung con bài chưa lật ra. Quý Văn nghe vậy không còn nghi ngờ nàng nữa, thở dài một tiếng rồi nói: "Hoàng tỷ một lòng vì trẫm, trong lòng trẫm vô cùng cảm kích." "Chúng ta là tỷ đệ ruột, nói chuyện này làm gì, nếu hoàng thượng thật sự muốn cảm tạ thần thì chi bằng thưởng thêm cho thần nhiều bạc hơn, dạo này thần thường đến Phong Nguyệt Lâu, sắp tiêu hết tài sản rồi." Quý Thính cười trêu ghẹo, như thể không hề để bụng lời trách móc vừa nãy của y. Quý Văn khẽ cười: "Tỷ đến Phong Nguyệt Lâu vì Thân Đồ Xuyên, bây giờ trẫm đại xá thiên hạ rồi, cũng cho phép hắn chuộc thân, sao tỷ không mang người đi đi, hà tất phải tốn kém?" "Hoàng thượng nói đúng, nhưng bạc chuộc thân này...." Vẻ mặt Quý Thính khó xử. Quý Văn thấy nàng thân thiết với mình như vậy, biểu cảm cũng thả lỏng hơn rất nhiều: "Trẫm sẽ cho tỷ, nhưng tỷ không được nói ra ngoài, nếu bị truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa." "Vậy đa tạ hoàng thượng." Quý Thính mỉm cười tạ ơn. Đi với Quý Văn một chuyến, chẳng những làm y càng thêm tin tưởng mình mà còn thu về được một đống bạc, cũng không khó chịu lắm. Tâm trạng Quý Thính vui vẻ, tinh thần tốt lên một chút, mãi cho đến lúc hiến tế kết thúc cũng không còn ngủ gật nữa, chỉ là đến lúc về tới phủ, vừa nằm xuống giường là lập tức ngủ không biết trời đất. Nàng có một giấc mộng, trong mộng là kiếp trước, nàng là người đứng ngoài theo dõi cuộc đời của chính mình lúc còn sống, nàng thấy mình được vô vàn yêu thương sủng ái mà lớn lên, theo đuổi Thân Đồ xuyên, bị Quý Văn lừa gạt, mất đi vô số người thân, cuối cùng chết trước mặt Thân Đồ Xuyên. Nàng như vừa trải qua đời người một lần nữa, một kiếp đau khổ, hồ đồ, khi nhìn thấy bản thân mình ngã xuống hai mắt nàng lập tức đẫm lệ, trong lúc mờ mịt dường như trông thấy Thân Đồ Xuyên chạy về phía mình, nhưng lại cảm thấy không phải. Lúc nàng đang muốn bước đến gần nhìn cho rõ hơn thì một luồng sức mạnh đột ngột kéo nàng đi. "Điện hạ, điện hạ?" Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai, Quý Thính nhíu mày, một lúc sau mới mở mắt ra, nhìn thấy mặt nha hoàn chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của mình, nhất thời không biết bây giờ là lúc nào. "Sao người lại khóc, gặp ác mộng ạ?" Nha hoàn lo lắng hỏi. Quý Thính phải mất một lúc lâu mới định thần lại, nói qua quýt một câu: "Đúng là ác mộng." "Để nô tỳ kêu thái y kê đơn thuốc an thần cho điện hạ, rồi hầu hạ điện hạ uống." Nha hoàn dịu dàng nói. Quý Thính dừng lại, nhìn ra bên ngoài thấy trời đã tối rồi, không khỏi cau mày: "Giờ nào rồi?" "Hồi bẩm điện hạ, giờ Tuất ạ." Quý Thính nhớ ra Thân Đồ Xuyên vẫn đang chờ, lập tức phân phó: "Thay y phục cho bổn cung, bổn cung muốn ra ngoài một chuyến." "Vâng." Nha hoàn gọi người đến, tay chân nhanh nhẹn giúp nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi, Quý Thính đi thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi phòng ngủ, Phù Vân lập tức vui vẻ chạy đến: "Điện hạ, Chử Yến về rồi!" Quý Thính nhướng mày: "Về lúc nào?" "Vừa về, đang đi thay y phục bình thường, sẽ đến bái kiến điện hạ ngay thôi." Phù Vân cười nói, tuy y suốt ngày đối đầu với Chử Yến, nhưng lâu rồi chưa gặp thì vẫn có chút nhớ." Quý Thinh vốn định đi gặp Thân Đồ Xuyên trước, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện mà mình muốn Chử Yến điều tra, bước chân lập tức dừng lại. "Điện hạ, người muốn ra ngoài sao?" Phù Vân lúc này mới nhớ hỏi. Quý Thính rũ mắt: "Không, gặp Chử Yến trước đã." Nửa canh giờ sau, Chử Yến xuất hiện trong phòng, đầu tóc vừa tắm xong nên vẫn còn ẩm ướt, tinh thần cũng rất tốt. "Chuyện ở thành Ngọc Quan là thế nào?" Quý Thính hỏi thằng không đợi hắn ta vấn an. Chử Yến nhíu mày: "Đúng như dự đoán của điện hạ, ngày 19 tháng 5 vợ chồng Thân Đồ bị tập kích, đám người ty chức nghe theo phân phó của điện hạ, không lập tức đến cứu viện, sau đó liền nhìn thấy một người thần bí xông lên cứu người. Quý Thính chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát, sau đó tự bấm ngón tay vào lòng bàn tay để ép mình bình tĩnh lại. "Có một điều ty chức vẫn chưa rõ, ty chức đã điều tra rồi, kẻ tấn công vợ chồng Thân Đồ là thổ phỉ, hành tung bất định, nhưng lại không có thân phận thứ hai, vợ chồng Thân Đồ bị tấn công chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, sao điện hạ lại biết ngày hôm ấy bọn họ gặp nguy hiểm?" Đôi môi đỏ mọng của Quý Thính khẽ động, một lúc sau rũ mắt nói: "Bổn cung vô tình mơ thấy, cảm giác chân thật quá nên để ngươi đi kiểm tra, việc này ngươi đừng nói với người ngoài, kẻo bọn họ cảm thấy bổn cung là quái nhân." Chử Yến giật mình, hiển nhiên là không nghĩ đến nguyên nhân này, mặc dù hơi hoang đường, nhưng hắn ta luôn tin tưởng Quý Thính nên cũng không hề nghi ngờ tính chân thực của sự việc này, chỉ là...... "Điện hạ vô tình mơ thấy, nhưng sao những người đó biết được vợ chồng Thân Đồ sẽ gặp nguy hiểm mà có thể ra tay cứu giúp kịp thời như vậy? Ty chức đã đi theo vợ chồng thân đồ mấy ngày rồi, chắc chắn là ngày thường bên cạnh bọn họ ngoại trừ vài ám vệ ra thì không còn ai cả, những người này rõ ràng là ngày hôm đó mới đến chi viện." "Đúng vậy, tại sao nhỉ?" Đôi mắt Quý Thính lạnh lùng, giọng điệu vô cùng lãnh đạm, "Hẳn là có ai đó cũng mơ thấy giống như bổn cung."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]