Chương trước
Chương sau
Đối phó với người khác không nhất thiết phải dùng vũ lực mà chỉ dùng lời nói làm cho đối phương tức điên lên mới là cao 

-Hahaha! Phấn bay vào thức ăn, mở miệng thì phun mưa, đúng là lời nói làm cho người khác khó chịu, vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ thế kia!! Tôi không ngờ là chị cậu lại có mặt thú vị như thế này đấy Phong!! Lâm cười ha hả, mặt đầy hứng thú nói chuyện với người kế bên.

Phong không trả lời nhưng hiện tại trong cậu đang suy nghĩ về cô em gái này.Cô em gái của cậu giờ đã trưởng thành hơn rồi,không còn mít ướt, nóng nảy, chỉ biết dựa dẫm vào người khác như xưa nữa.Liệu sự thay đổi này là tốt hay xấu nữa đây.

Lúc này mặt Uyển Uyển đã đỏ gay, nghe những tiếng cười xung quanh, cô ta thấy xấu hổ và tức điên lên, ánh mắt ác độc nhìn về phía nó

- Mày...Con khốn này! Nói xong bước đến, tay giơ lên định giáng cho nó một cái tát với lực tay không hề nhẹ.

Nhưng khi bàn tay cô ta chưa kịp đáp trên mặt nó thì đã bị một cái tay khác chụp được.

-Này chị hai, tôi đã nói với chị rồi, nói xong thì làm ơn tránh xa ra một tí, chị không hiểu tiếng người sao? 

Nó vừa nói tay lại dùng thêm lực làm cho Uyển Uyển đau đến mặt trắng bệch, mày nhíu lại khó chịu 

-Mùi nước hoa nồng nặc quá, thật là làm mất hứng ăn cơm.

-Chị Uyển Uyển!!!. Đám con gái đi theo Uyển Uyển đằng sau thấy thế thì nhao nhao lên, ỷ vào thế đông mà định xông lên bị ánh mắt sắc lạnh của nó xẹt qua làm cho lùi một bước.

Nói xong nó buông tay ra và quay lưng đi

-Hừ, Mày cứ chờ đó!! Uyển Uyển dùng hết sức rút tay ra khỏi tay nó, mặt tái mét buông ra một câu rồi quay người cùng một đám đàn em bỏ đi, lúc đi liếc nhanh qua Nguyễn Vũ Trúc, thấy ánh mắt cô ta tối sầm nhìn mình thì sợ sệt nhanh chóng bước ra khỏi căn tin.

Hoàng Yến ngón tay xiết chặt đũa, tay trái để dưới bàn nắm thành quyền."Tưởng hôm nay dạy cho nó một bài học, ai ngờ... Lũ vô dụng".

Nó sau khi thả tay Uyển Uyển ra, ngẩng cằm lên, nhìn một cách kiêu ngạo

- Hừ câu đó để tôi nói mới đúng!!

Nói xong nó quay lưng bước ra khỏi căn tin."Thật tốn thời gian cho cái lũ này mà. Huhuhuhu ~ bữa trưa của chị ơi!!!!"

Tất cả mọi người trong căn tin đều ngỡ ngàng trước sự thay đổi này của nó.Duy nhất có một người luôn im lặng và quan sát nó trong ánh mắt có lóe lên một sự ngỡ ngàng nhưng lại nhanh chóng vụt tắt mà không ai biết.

Vào lớp nó lại muốn bùng tiết vì không muốn thấy mặt ai đó

Rời khỏi dãy phòng học, bây giờ nó mới có dịp tham quan ngôi trường này. Queen and King - ngôi trường chỉ dành cho con cái các bậc đại gia, được xây thành 7 khu: Khu phòng học, khu hoạt động các clb, khu ăn uống, gara, khu dành cho các hoạt động khác như thi đấu,lễ hội,vườn trường,bể bơi,...

-Trường cũ của mình không bằng một góc, cách biệt quá lớn!! Sau khi đi lòng vòng xung quanh xong

Nó tóm gọn lại bằng một câu.

Khoan đã, chẳng phải là mình đang tìm chỗ ngủ sao? Sao lại biển thành đi tham quan thế này ಠ_ಠ??? ( t/g: có trời mới biết)

Theo kinh nghiệm những năm đi học, vườn trường là chỗ thích hợp để ngủ nhất, vừa thoáng mát lại yên tĩnh, nó chắc mẩm rồi bước nhanh về dãy phòng học,thơ mộng nữa( Quả là kinh nghiệm xương máu, đi học rút được mỗi cái này!!! -_-)

Ra đến vườn trường chọn một vị trí vừa ý, nó dựa lưng vào một gốc cây gần đó rồi nhắm mắt lim dim ngủ.

Nó dựa vào một góc cây xung quanh là những bông hoa đủ màu khung cảnh này thật đẹp,nó như một nàng cô chúa thực sự 

Từ xa có một anh chàng có một mái tóc màu xanh rêu đứng ngắm nhìn nó mà đôi môi khẽ nhấc lên (t/g:nam chính nên sàn nè ~)

-Chỗ này là chỗ của tôi

Sau cái giọng lạnh băng đó là

Bốp!! Nó lãnh trọn cú đá từ cái người phát ra giọng nói kia, lăn ra xa 1 mét.

-Mẹ kiếp! Đứa nào thế hả? Không thấy bà đang ngủ à??? Muốn chết phải không??? Đau chất bà đây rồi Nó sau khi lăn ra, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, hướng cái người kia tức giận hét.

Thiên Minh nhíu mày, dùng một cú đá nhắc nhở cô ta là nhẹ rồi mà còn la hét đúng là không biết điều. ( t/g: nhẹ quá -_-") 

Vốn là hắn lên đây như thường lệ, khi thấy nó thì định bỏ đi nhưng sau một giây quay lưng suy nghĩ "tại sao mình phải bỏ đi chứ, cô ta mới là người phải đi" hắn quay lại và sự việc diễn ra như trên.

Sau khi đá nó ra xa, hắn đi tới vị trí kia, ngồi xuống, ngả lưng vào tường, đeo tai nghe vào rồi nhắm mắt.

Chứng kiến hết sự việc trước mắt, mặt nó nóng lên.

Dám không coi lời nói của mình ra gì, thằng nhãi này chán sống rồi!!! Mà khoan tên này quen quen

Nó lục lại trí nhớ thì chợt nhận ra nam chính "Thôi xong rồi mới ngày đầu tiên mà xui dữ"(t/g:do ăn ở cả)

Chạy là thượng sách nhưng trước khi chạy phải ngắm cái đã trai đẹp có quyền mà

Nhìn kĩ thằng nhãi này cũng đẹp trai đó chứ, mày rậm, lông mi dài, môi mỏng, mũi cao, tóc xanh rêu, cmn da còn đẹp hơn cả da mình. Khoan đã, lộn rồi,chạy thui
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.