Viên Vô Song cảm thấy anh không giống như là giả vờ, nghi hoặc nhìn về phía Đào Xán Xán, đáng tiếc cô gái ngốc kia vừa nhìn thấy anh xuất hiện, trong mắt tất cả đều là anh, hại cô buồn nôn thiếu chút nữa nhìn không được, nhanh chóng rời đi.
“Uy.” Ngao Húc Bang muốn đuổi theo, cánh tay lại bị một bàn tay mềm mại bắt lấy.
“Em tốt lắm, không có việc gì.” Đào Xán Xán nở rộ cụ cười sáng lạn,“Anh đến thăm em à?”
Anh quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt mà không ngấy kia, trong lòng nhộn nhạo một trận, giống như mặt nước hồ đang yên ả, bị ném vào một tảng đá.
Thì ra anh đã quá đánh giá cao chính mình, nghĩ rằng khi gặp lại cô, còn có thể đủ tâm bình khí hòa, giả vờ mình cùng cô là người xa lạ.
Nhưng tình cảm trong lòng lại không thể lừa gạt được ai, máu tựa như sôi trào, ngay cả nhiệt độ cơ thể của anh cũng bắt đầu biến cao.
Anh rất muốn đem cô ôm vào trong lòng, bất quá không thể......
Anh đã hứa với cha của cô, đời này không thể tiếp cận cô, không thể chạm vào cô, duy nhất có thể làm, chính là chúc phúc cho cô.
Khi nghĩ đến lời thề của mình, anh lập tức gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra, tránh va chạm cùng cô.
Đào Xán Xán không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, nhìn kỹ, phát hiện trong mắt anh tràn đầy vẻ kích động lại đau lòng, cô không hiểu, vì sao anh lại có ánh mắt phức tạp như thế?
“Anh hai cô bảo tôi mang thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thuan-thu-su/180333/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.