Các đốt ngón tay của Ngao Húc Bang đỏ bừng, trên mu bàn tay còn loang lổ vết máu, bộ dáng có chút khủng bố.
Uông Đào nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm, một bộ dáng đau đầu, nhịn không được nhắc đi nhắc lại, “Húc Bang à, cho dù thằng đó là một tội giết phạm người, cũng là có nhân quyền, cậu đem phạm nhân đánh thành như vậy, tôi làm sao ăn nói với đám phóng viên đây? Nếu phạm nhân kiện cậu, thì làm sao bây giờ?”
Người ta nói tân quan tiền nhiệm phụ trách dập lửa, ông cũng là tân quan tiền nhiệm sẽ giúp thuộc hạ thu thập cục diện rối rắm, nhưng lại phải viết một đống báo cáo.
“Hừ.” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘xuy’ tiếng. “Tôi còn chưa từng nghe qua súc sinh cũng muốn cầu nhân quyền! Người giống như nó, tôi không cắt ngang tay gãy chân của nó, tất cả đều là vì pháp luật bảo vệ nó!” Nếu ở cổ đại, anh đã sớm tiên trảm hậu tấu.
“Hừ, hiện tại cậu đang thuộc phạm vi quản lí của tôi, tôi còn có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, nhưng cậu tháng sau đã được chuyển đến Nam bộ, đến lúc đó ai sẽ bao che cho cậu đây?” Vẻ mặt Uông Đào lo lắng, liên tục lắc đầu.
Ngao Húc Bang châm một điếu thuốc, dùng sức hút một ngụm, ngồi xuống ở trên sô pha một bên.
“Dù sao đến lúc đó thì tính sao.”
Điều đến đâu cũng không phải giống nhau sao?
Tính tình của anh vốn bướng bỉnh như vậy, chẳng những cố chấp, còn không thể khống chế.
Đây là nguyên nhân vì sao cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thuan-thu-su/180325/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.