Ngao Húc Bang lấy tiền ra, đặt ở trên quầy bar,“20 phút sau, mặc kệ có tin tức hay không, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Không đợi Đào Thế Đường đáp lại, anh cắt đứt điện thoại, chạy ra khỏi quán bar.
Đi ra bên ngoài, anh mới biết được trời đang mưa to, biến sắc.
Lúc này mưa sa gió giật, Đào Xán Xán cô gái ngốc nghếch kia còn lang thàng ở bên ngoài, cô rốt cuộc đã đi đâu?
Đáng chết! Anh âm thầm mắng liên tiếp thô tục, bất an lại nổi lên trong lòng.
Anh nhớ thương cô, bất chấp sẽ bị mưa xối vào người, vọt vào trong cơn mưa như trút nước.
Trong đầu hiện lên những nơi cô có khả năng sẽ đi, bước chân anh dồn dập cũng không từng dừng lại.
Mãi đến khi linh quang chợt lóe, Ngao Húc Bang quyết định đánh cuộc một keo với vận may.
Có lẽ cô gái cố chấp kia, sẽ ở nơi đó chờ anh......
Cô gái cố chấp Đào Xán Xán này, bởi vì không biết nên đi đâu để tìm Ngao Húc Bang, vì thế đem những nơi anh có thể đi tìm hết. Nhưng Trấn Hạnh Phúc mười năm sau, có những nơi đã thay đổi hoàn toàn, những nơi mà bọn thường hay đi qua, đã vật đổi sao dời từ lâu.
Bất quá anh vẫn dựa vào trực giác, đi vào gian hàng bán kem làm lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Quả nhiên, có một bóng người nhỏ nhắn ngồi xổm ở một góc, tựa hồ là đang trốn mưa.
“Xán Xán.”
Anh thấy thân ảnh kia co rúm lại một chút, vội vàng tới gần, khi chỉ còn ba bước khoảng cách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thuan-thu-su/1539695/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.