Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182
Chương sau
-Thiên Nhi con đã biết tội của mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út của mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô cùng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết mìh đã phạm phải nỗi lầm gì đi.. Ngọc Hoàng lần này k thể tha cho cô được.Thiên quy đã đưa ra thì ai cũg phải chấp hàh,nếu cứ dung túg cho cô mãi thì nhất định các trư thần sẽ bất mãn,k phục. -Thưa Ngọc Hoàng,chiều qua tam công chúa đã cho đóng băng nhà thần khiến thần k có chỗ mà về ạ. Lôi Vũ lên tiếng tố cáo đầu tiên. -Tại mấy ngày trước ngươi kêu thời tiết thật oi bức ta là có lòng tốt làm mát mẻ cả nhà ngươi mà thôi.Vậy cũg có tội ư. Thiên Thiên lên tiếng phản bác.. -Bẩm Ngọc Hoàng, ság nay tam công chúa nói y phục của thần có vấn đề lên muốn giúp thần sửa nó.Ai ngờ công chúa đốt nham nhở nó,mọi người nhìn xem. Hằng Nga tố cáo cô sau đó xoay người cho tất cả mọi người trên điện Loan Hồng thấy hìh dáng thảm hại của chiếc váy.Bị cháy đen đến tận đùi gối ở đằg sau.. ... Tội lỗi của cô được các trư thần lần lượt kể ra.Nhiều vị thần tiên còn thêm bớt chi tiết với mong muốn Ngọc Hoàng trị tội,cho cô 1 bài học thích đáng. Cô trau mày lườm tất cả mọi người dám tố cáo cô 1 lượt mãi cho tới khi 2 cô tiên nữ hớt hải chạy vào. -Tiểu tiên bái kiến Ngọc Hoàng,Vương mẫu nương nương và các vị đại thần. -Miễn lễ,có việc gì mà 2 khanh lại xôg vào điện Hồng Loan như z? -Bẩm Ngọc Hoàng,vườn đào tiên hiện giờ đag bị sức nóg làm cho đào tiên nhah chóg bị héo đi ạ. 1 trog 2 tiên nữ báo cáo. -Rầm..Thiên Nhi lại là con gây ra đúng k? Ngọc Hoàng tức giận quát. -Con có làm gì đâu.Thấy trư thần được ăn đào tiên tươi rồi nhưg chưa được ăn đào tiên sấy lên con mới làm z thôi. Cô ngước mặt lên nhìn phụ thân mình,lấp liếm cho những trò quậy phá của mình là suất phát từ ý tốt. -Hoang đường,sai còn k chịu nhận lỗi.Nay tại điện Hồng Loan ta phạt tam công chúa Thiên Thiên tội gây rối thiên đình.Bị tước pháp thuật và đày xuống trần gian sống như những người dân bình thườg.Đến khi nào biết lỗi mới được phép trở về thiên đình. Cô k chịu nhận lỗi,ương bướng khiến cho Ngọc Hoàng nổi trận nôi đình lên đày cô xuống trần gian. -Ngọc Hoàng,Thiên Nhi do còn nhỏ tuổi,thiếu hiểu biết xin người suy xét lại..đày xuống dưới trần gian thì hình phạt đó qủa thật nặng quá. Vương mẫu lên tiếng cầu xin cho con gái..Bà k thể ngờ được Ngọc Hoàng lại nỡ đưa ra hình phạt nặng như vậy đối với đứa con gái út của mình. Thần tiên trog điện k ai là k biết vươg mẫu hết mực yêu thươg,bênh vực tiểu qủy này.Nhưng họ thà đắc tội với vương mẫu còn hơn để vị tam công chúa chọc phá mãi mà k có người trừng trị như z? Cuộc đời thần tiên của họ chẳng phải sẽ trùng trùng sóng gió sao. -Thiên Nhi mau nhận lỗi với phụ hoàng và các vị trư thần đi. -Con k làm gì sai cả.. K thèm nge lời mẫu hậu cô quyết k nhận sai."xuống trần gian sao,con mong còn k được nữa là.ô ô là là có chỗ quậy phá mà k ai dám làm gì mình nữa rồi.haha"cô hạh phúc,tưởng tượng khung cảnh dưới phàm trần. -Con... Vương mẫu tức giận nói k lên lời.Đứa con út này thật là cứng đầu..tại sao lại k thèm nghe lời bà chứ.Bà k muốn xa cô đâu.. -Hừ,ý ta đã quyết.Thiên Lôi đâu mau đưa tam công xuống trần... * * Giới thiệu đôi chút nè: Ngọc Hoàng và Vương mẫu có 3 người con..1 nam và 2 nữ. -Đại hoàng tử Thiên Phong:sức mạnh về nước,lửa,hô phog hoán vũ. -Nhị công chúa Thiên Hà..cũng có sức mạnh về nước,lửa nhưng yếu hơn Thiên Phog. -Tam công chúa Thiên Thiên:sức mạnh về thời tiết.Đóng băng nước,tạo nắng,mưa,hô phong hoán vũ.. * * * * * Các nhân vật chính: -Quách Thiên Thiên(cô) 17t:gia đình giàu có(do Ngọc Hoàng âm thầm sắp sếp),trí nhớ ở trên thiên đình vẫn còn,chỉ có điều sức mạnh bị phong toả tầm 80%,để lại chút ít cho cô phòng thân. -Lâm Hoàng(hắn) 17t:nhà giàu,đẹp trai,vô cùg đào hoa.Là con người. Các nhân vật phụ khác.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182
Chương sau