Mọi người kinhngạc quay đầu lại, ngoài cửa là một lão phụ nhân mặc quần áo vải thô cài trâm gỗ, mái tóc hoa râm nghịch hàn chầm chậm đi tới. Lão phụ nhânchừng năm mươi tuổi, trên gương mặt hiện rõ những nếp nhăn. Mặc dù cáchăn mặc như một nông phụ nhưng sắc mặt đỏ hồng chứng tỏ được chăm sóc một cách kĩ lưỡng, bàn tay trắng nõn sạch sẽ chống quải trượng kim xà,trong lúc cử động toát ra một cỗ khí phách cuồn cuộn không giận tự uy.
Đứng bên cạnh là phụ thân thân sinh của Tĩnh Vương, áo xanh giày vải, sắcmặt hòa nhã, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười, tóc mai điểm vàisợi bạc cũng không thể che giấu được phong nho tuấn nhã của ông. Đứngsau hai vị trưởng bối là ba người hậu bối trẻ tuổi, hai nam một nữ.
Quân Mẫn Tâm kinh hãi phát hiện Tiểu thúc Quân Nhàn cũng ở đó, còn đắc ý hảhê nhìn khuôn mặt Quân Mẫn Tâm đang nhăn nhó trợn mắt há mồm, ông khôngtiếng động phát ra khẩu hình: “Là cứu binh.”
Nhất thời tĩnh lặngtrong chốc lát, nhóm người Tĩnh Vương đứng dậy cung kính hành lễ: “Phụthân, lão thái quân.” Lập tức một đám người cũng quỳ xuống theo, giốngnhư núi thở hô: “Lão thái quân thiên tuế! Thái Vương Điện hạ thiên tuế!”
Lạc Trường An thoáng nhìn qua bà bà chống quải trượng kim xà cài trâm gỗ,vẻ mặt cung kính, vội vàng hành lễ: “Trường An thỉnh an cô cô!”
Thì ra Quân Nhàn đưa cứu binh từ xa tới chính là phụ thân thân sinh và kếmẫu Tĩnh Vương, kế mẫu này cũng chính là thân tỷ tỷ của Hoàng đế ĐạiKhương –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/5950/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.