“Người của Quân gia cho dù là hạ nhân hèn mọn suy bại nhất cũng ưỡn ngực như một Vương giả.” —— Quân Liên Thư.
Xem pháo hoa năm mới, đi dạo hội đèn lồng nguyên tiêu[1]. Trong mấy ngàyliên tiếp này Quân Mẫn Tâm đều suy nghĩ lời nói của bà nội.
Tínhcách Quân Mẫn Tâm kín kẽ, không màng danh lợi nhưng sâu trong xương tủylại là sự quật cường. Một khi đã nhận định làm việc gì thì sẽ không dễdàng dao động, đến chết không rời. Giống như lúc trước nghĩa vô phảncố[2], cố chấp yêu Lạc Trường An. Hôm nay được ăn cả ngã về không, quyết định đặt chân vào vùng lầy chính trị. Cái chết trong kiếp trước đối với nàng quả thật là một đả kích to lớn, tổn thương quá sâu. Giống như chim sợ cành cong, nàng bị buộc đi về phía trước, đi từng bước một về phíavực sâu.
Có lẽ lúc ấy, chính ánh mắt quật cường và tuyệt vọng của nàng đã làm QuânLiên Thư rung động, không nhịn được mà vì nàng chỉ điểm bến mê.
“Muốn trở nên mạnh mẽ thì đi thỉnh giáo phụ thân ngươi, hắn là người thấtkhiếu linh lung, sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Thừadịp đi thỉnh an cha nương mỗi ngày, Quân Mẫn Tâm liền hỏi ra vấn đềthống khổ nhất sâu trong linh hồn mình: “Phụ thân, người phản bội cóxứng đáng được tha thứ?”
Ánh mắt Tĩnh Vương nhu hòa, cúi đầu nhìn nữ nhi trong ngực từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng cau mày, đôi môi đẹpđẽ nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười nhạt, nói trúng tim đen của nàng: “Con muốn hỏi ta có nên trả thù người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/5939/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.