Vết thương trên cổ tay Mộc Cẩn nhạt dần, chỉ để lại một đường nhỏ màu trắng mờ, đó là vết thương lưu lại sau khi bị đánh gãy kinh mạch – một ấn ký khuất nhục. Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng thoa thuốc cho nàng, sau đó thu dọn hộp thuốc, duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm mãi không tiêu tán bi thương của Mộc Cẩn, thở dài nói: “Mộc Cẩn, đã lâu rồi không thấy ngươi cười.”
Mộc Cẩn không tập trung tinh thần, lúc lâu sau mới phục hồi lại, hờ hững nói: “Công chúa, người vừa nói gì vậy?”
Quân Mẫn Tâm suy nghĩ, hiểu rõ ngày ấy Mộc Cẩn đột nhiên mất tích, tuyệt không phải chỉ đơn giản bị Mục Lặc cắt đứt kinh mạch như vậy, nhất định còn xảy ra chuyện khác. Im lặng trong chốc lát, Mẫn Tâm nghiêm túc nói: “Mộc Cẩn, người tập võ có thể đứt kinh mạch, nhưng không thể mất cốt khí! Ngươi như vậy, có khác gì cái xác không hồn?”
Mộc Cẩn nghe vậy thì ngẩn ra, ngưng mắt nhìn hai bàn tay vô lực của mình, tự giễu cười khổ nói: “Từ năm nô tỳ lên năm đã được đưa đến cạnh Đại Tướng quân tập võ, mỗi ngày canh ba đi ngủ canh năm thức dậy, cố gắng gấp bội lần so với người khác mới đánh bại được tất cả đối thủ. Khi đó Đại Tướng quân nói với nô tỳ rằng trừ ngài ấy và Trần công tử ra, trong Tĩnh cung không ai có thể địch nổi nô tỳ, Công chúa có biết khi đó nô tỳ rất kiêu ngạo không! Mười ba tuổi ngự tiền hiến vũ, Vương Gia nói, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/1856389/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.