Hai con hổ đỏ mắt đánh nhau, nháy mắt cả phòng trở nên ngổn ngang lộnxộn. Bình phong và đồ gốm vỡ đầy dưới đất, đàn mộc, án kỷ cũng vỡ rathành nhiều mảnh, mắt thấy động tĩnh ngày càng lớn, Quân Mẫn Tâm liềnvươn tay tạo ra một khoảng trống giữa Trần Tịch và Cơ Linh rồi láchngười vào ngăn giữa cả hai. Nàng không nhịn được trầm giọng quát: “Tấtcả dừng tay cho ta! Muốn đưa thị vệ tới sao?”
Bàn tay Cơ Linh nắm thành chưởng đang vung về phía trước bỗng ngừng lại, Trần Tịch cũng dừng tay, hai tay siết chặt thành quyền buông xuôi bênngười, trên mu bàn tay hơi hiện lên gân xanh. Hắn trầm mặc nhìn Cơ Linhchằm chằm, cố gắng điều chỉnh hô hấp, lạnh lùng nói: “Cơ Linh, ngườiđang ngăn trước mặt ngươi là nữ nhân của ta!!!”
Trong lòng Quân Mẫn Tâm cảm thấy hồi hộp, bên ngoài thì tức giận nhưngtrong lòng lại sản sinh từng dây tơ ngọt ngào. Trần Tịch không phải làngười giỏi diễn đạt tình cảm, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn khôngchút cố kỵ thẳng thắn tuyên bố nàng chỉ thuộc về một mình hắn trước mặtngười ngoài.
Cơ Linh ở đằng sau không cho là đúng, cười nhạo một tiếng, giọng điệumỉa mai: “Nữ nhân của ngươi?? Ngươi là ai, ngươi là Tô Cát Vương à???”
Trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu gả cho Tô Cát Vương chính là một vết sẹotrong lòng Trần Tịch. Mà Cơ Linh, khuôn mặt quyến rũ như hồ ly, tâm địanhư rắn rết lại biết chắc điểm yếu của hắn, vì vậy liền hung hăng đâmmột đao vào chỗ đau của hắn.
Thấy đôi mắt Trần Tịch đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/1856381/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.