🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trần Tịch nức nở nói: “Mẫn Nhi, nàng có từng oán trách ta?”

Quân Mẫn Tâm nhẹ lắc đầu, nói: “Oán hay không oán cũng không thể thay đổi sự thật này, loại chuyện không có ý nghĩa này chỉ phí công hao tổn tinhthần thôi. Huống chi, ta có oán trời oán đất oán vận mệnh, chỉ riêngchàng là ta không oán.”

Toàn thân Trần Tịch chấn động, thân thể cứng ngắc từ từ mềm nhũn.

Quân Mẫn Tâm không yên lòng gẩy gẩy tỳ bà trong ngực, hỏi: “A Tịch, chàng yêu ta không?”

“Yêu!!” Lần này Trần Tịch không chút do dự đáp.

“Trước đây ta đã cố ý áp chế phần tình cảm này, tới bây giờ ta vẫn không đạtđược công trạng to lớn, ta cảm thấy bản thân mình không xứng với nàng.Thật không nghĩ đến, đã không còn kịp, nàng mới mười lăm tuổi…”

Nói xong lời cuối cùng, Trần Tịch đỏ mắt, trong đôi mắt thâm thuý có vô hạn bi thương xen lẫn hối hận.

Tiếng tỳ bà dừng lại. Quân Mẫn Tâm khép hờ đôi mắt, lông mi giống như cánhbướm khẽ run lên, nàng chợt ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ, chỉ là trongnụ cười kia lộ ra bi thương ngày càng nồng đậm. Nàng nói:

“Nếu chúng ta đã lưỡng tình tương duyệt, vậy… Nụ hôn ly biệt, cũng không uổng một thời thanh mai trúc mã!”

Dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Tịch, nàng chậm rãi ấn cánh môimềm mại của mình lên đôi môi cương nghị của hắn, dính sát vào nhau. Sauđó, Quân Mẫn Tâm vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô nứt bong da của TrầnTịch từng chút từng chút một, dùng nước miếng ngọt ngào của mình thấmướt chúng. Nàng cảm thấy từng cơ bắp của Trần Tịch lại căng cứng lầnnữa, cánh môi hơi run rẩy, nàng cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độcơ thể của người thiếu niên bất ngờ truyền tới, nhịp tim hai người hoàlẫn vào nhau, rối loạn và kích động dữ dội.

Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.

Quân Mẫn Tâm cắn nhẹ đôi môi Trần Tịch sau đó chậm rãi rời đi. Nàng nângngón tay lau son của mình trên môi hắn, thâm tình nhìn vào đôi mắt xinhđẹp màu xanh lam của hắn, nở nụ cười nhẹ nói: “Ta sẽ nhớ tư vị của ATịch, cả đời…”

Nàng chưa nói hết câu đã bị nụ hôn nóng bỏng củathiếu niên bất ngờ che lại. Vào giờ phút này tất cả tình cảm đều tuôntrào, giống như núi lửa bộc phát, thế không thể đỡ!

Trần Tịchmạnh mẽ mút lấy cánh môi mềm mại của Quân Mẫn Tâm, như muốn nuốt chúngvào bụng. Hắn dùng tư thế dứt khoát mà cố chấp hôn thiếu nữ trong ngực,giống như muốn thổ lộ ham muốn chiến giữ của mình! Quân Mẫn Tâm bị nụhôn nóng bỏng của hắn ép phải ngửa đầu ra phía sau, khẽ đập vào xe ngựa, từ trong mũi phát ra một tiếng rên đau đớn rất nhỏ.

Rốt cuộcTrần Tịch cũng ý thức được mình mất khống chế, một tay hắn đỡ sau ótQuân Mẫn Tâm, tránh cho nàng đụng vào chỗ ngồi phía sau lần nữa, một tay đan chặt vào tay nàng. Lồng ngực dày rộng cứng rắn của hắn dính sát vào bộ ngực non mềm thơm hương của nàng, hai đôi môi giằng co không nghỉ,không tách rời một tấc. Nụ hôn của Trần Tịch trở nên dịu dàng, lại càngbiểu đạt nỗi sầu triền miên.

Đầu lưỡi của hắn trúc trắc thăm dòkhoang miệng Quân Mẫn Tâm, tinh tế liếm qua từng tấc từng góc, ôn nhutrêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của nàng. Quân Mẫn Tâm bị nụ hôn dài của hắn chiếm hết không khí, gần như không thể hô hấp! Tại khắc này, nàng vôcùng thoả mãn, lồng ngực như muốn nổ tung lại như trống rỗng, bản năngmuốn nhiều hơn, muốn cả đời…

Không biết qua bao lâu, đôi môi ửngđỏ của hai người chậm rãi tách ra, kéo ra một sợi tơ bạc ướt át. Haingười tự điều chỉnh hô hấp rối loạn của mình, sắc mặt phiếm hồng saylòng người, trống ngực đập thình thịch vang lên tiếng hô hào chấn độngmàng nhĩ.

Giây phút đôi môi tách rời kia, họ cảm thấy dường như linh hồn mình cũng bị cắt đi một nửa, tàn khuyết không đầy đủ.

Quân Mẫn Tâm vô lực thở gấp, khoé mắt có một giọt thuỷ châu trong suốt chảy xuống.

Đôi tai Trần Tịch ửng đỏ, ✧Diễnnn✤Đànnn✤Leeê✤Quuuý✤Đônn♧♧ nâng ngón tay cóvết chai nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt thay nàng. Quân Mẫn Tâm sững sờnhìn gương mặt anh tuấn khôi ngô của thiếu niên trước mắt, sống mũi cảmthấy chua sót, trong lòng giống như có một vết thủng rất to rất lớn,trống rỗng và sợ hãi cực độ khiến thân thể nàng không ức chế được mà run rẩy.

Rất nhanh Trần Tịch phát hiện sự khác thường của nàng, lo lắng nói: “Mẫn Nhi, sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“A Tịch, ta sợ!” Quân Mẫn Tâm nhào vào trong lồng ngực ấm áp của TrầnTịch, thất thần mở to hai mắt, run giọng nói: “Rõ ràng đã chuẩn bị tưtưởng rất tốt, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, ta luyến tiếc! Ta luyếntiếc chàng! Ta rất sợ, vừa nghĩ tới sẽ vĩnh viễn rời xa chàng, nghĩ tớiviệc ta sắp gả cho nam nhân khác không phải chàng, ta liền cảm thấy vôcùng tuyệt vọng.”

“Mẫn Nhi…” Trần Tịch giật mình, lần đầu tiên thống hận sự bất lực của mình như vậy.

Đã vô số lần hắn tưởng tượng ra hình ảnh nàng mặc hỷ phục, xấu hổ tươicười ngã vào trong lòng hắn… Vậy mà hôm nay, toàn thân Quân Mẫn Tâm cũng là hỷ phục đỏ tươi hoa lệ ngã vào trong ngực hắn, nhưng tân lang khôngphải hắn.

Mẫn Nhi, ta nên làm như thế nào?!!

Ai nói cho ta biết, nên làm như nào để cứu vớt, nên làm như nào để cứu vớt đoạn tình yêu chưa thành đã sắp bị bóp chết này?!

Trần Tịch trấn an vỗ nhẹ lưng Quân Mẫn Tâm, nghĩ ngợi một lúc lâu, ánh mắthắn chợt loé, kiên quyết nói: “Mẫn Nhi, nàng chờ ta, chờ ta một lát!”

Dứt lời, hắn sải bước xuống xe, bước nhanh tới chỗ Tĩnh Vương và Quân Nhàn đang nghỉ ngơi.

Rất nhanh sau đó, Quân Mẫn Tâm nghe được giọng nói kiên định trầm ổn củaTrần Tịch: “Trần Tịch nguyện tiếp nhận vị trí của Đổng đại nhân, thayĐổng đại nhân đưa Công chúa tới biên cương xa xôi tiến vào Hồ tộc!”

Quân Mẫn Tâm cảm thấy trái tim căng thẳng: A Tịch… Muốn theo mình đi tới Tây Vực? Trở lại nơi đã từng bức tử mẫu thân chàng, nơi đã làm nhục chàngmười năm?

Chuyện kinh động này không phải chuyện đùa!

Nàng xách váy áo phức tạp lao ra khỏi xe ngựa, nghe thấy phụ thân trầm giọng nói: “Trần Tịch, ngươi có thể làm tốt?”

Trán Trần Tịch chạm đất, giọng nói nghiêm nghị và kiên định chưa từng có:“Đổng đại nhân là một nho sinh, sao có thể ứng phó với người Tây Vực như sói như hổ, bản tính thích giết chóc? Từ khi còn nhỏ, Trần Tịch đã sinh sống ở Tây Vực mười năm, so với Đổng đại nhân thì càng có khả năng ứngđối nguy cơ! Khẩn cầu Vương Gia ân chuẩn, Trần Tịch nguyện bảo vệ Côngchúa cả đời, đến chết không rời!”

Câu nói sau cùng, giọng nói khí phách, giống như đã sớm có sự lựa chọn giữa sống và chết!

Quân Mẫn Tâm không khỏi ngây người, đợi đến lúc tinh thần phục hồi thì thấyphụ thân đã đỡ Trần Tịch đứng dậy, bất đắc dĩ thở dài nói: “Đã như vậy,ta giao Mẫn Nhi cho ngươi… Cừu Sơ Chiếu bên kia để ta giải thích.”

“A Tịch, chàng theo ta!” Quân Mẫn Tâm bước nhanh về phía trước kéo cổ taycủa thiếu niên xoay người rời đi, trong giọng nói có chút tức giận: “Tacó vài lời muốn nói với chàng!”

Kéo Trần Tịch đến sau xe ngựa, ⊹⊱diễn♡đàn♡Lê♡Quý♡Đôn✴ Quân Mẫn Tâm tức giận nói: “Tại sao, tại sao muốn theo ta tới Tây Vực?”

Một cơn gió thổi qua khiến sợi tóc xoăn rũ trước trán Trần Tịch khẽ tungbay, làm mơ hồ tầm mắt của hắn. Hắn nói: “Trừ phi chết, đời này ta sẽkhông bao giờ tách khỏi nàng lần nữa.”

A Tịch ngốc! Ở lại Tĩnhquốc, tiền đồ của chàng sẽ vô cùng tốt đẹp! Nếu tới Tây Vực, cả đờichàng sẽ phải trải qua trong cát vàng mênh mông. Chàng nói sao ta có thể nhẫn tâm!!

Nghĩ vậy, Quân Mẫn Tâm khẽ cắn môi, tàn nhẫn quyếttâm nói: “Chàng ở cạnh ta? Chàng muốn cả đời phải nhìn nữ nhân mà mìnhyêu gả cho người khác?!”

Tổn thương người nhất, cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.

Trần Tịch giống như bị sấm sét đánh trúng, con ngươi thâm thuý lập tức trởnên ảm đạm không ánh sáng. Hắn thất thần co quắp đứng ở đó, trong giâyphút linh hồn như bị rút khô. Bộ dáng vô hạn bi thương và tinh thần sasút khiến lòng Quân Mẫn Tâm đau như bị dao đâm!

“A Tịch!” Quân Mẫn Tâm mấp máy đôi môi, khó khăn phun ra mấy chữ: “Thực xin lỗi!!”

Trần Tịch chậm rãi khôi phục tinh thần, vô lực nói: “Không sao, không quantrọng, Mẫn Nhi… Chỉ cần có thể thấy nàng là đủ rồi, có ta ở đây, sẽkhông để bọn chúng khi dễ nàng.”

Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt củaQuân Mẫn Tâm, nàng quay đầu, ảm đạm nói: “A Tịch, ta sợ nhìn thấy chàngta sẽ không khống chế được tình cảm của mình, ta sợ sẽ vì chàng làm rachuyện đại nghịch bất đạo.”

“Không sao, không sao, Mẫn Nhi không phải sợ.” Trần Tịch lẩm bẩm nói: “Trời sập xuống cũng có ta chống cho nàng!”

* * *

Trong đêm cùng ngày, rốt cuộc đội ngũ hoà thân cũng tới Nhạn thành. Ngày hômsau, Tĩnh Vương và Quân Nhàn cùng với Cừu Sơ Chiếu sẽ phải trở về, QuânMẫn Tâm mang theo Trần Tịch cùng với Tô Cát Vương tiếp tục tiến về TâyVực.

Trong dạ tiệc, tâm tình của Tô Cát Vương vô cùng tốt, luôn luôn mời rượu mọi người, một phòng rượu thịt và món ăn quý hiếm.

Tô Cát Vương dùng chén múc một ly rượu Bồ Đào trong suốt, bưng cho QuânMẫn Tâm, đôi mắt màu phỉ thuý không chút che giấu nhiệt tình của mình.Hắn cười lộ ra hàm răng trắng nói:ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ “Công chúa nếmthử rượu này một chút?”

Ở khoảng cách gần như vậy, Quân Mẫn Tâmphát hiện thật ra Tô Cát Vương cũng không nhiều tuổi lắm, ngũ quan hắnthâm thuý, mũi cao trán rộng, nếu cạo hết râu thì hắn cũng chỉ là mộtnam nhân mới ba mươi tuổi.

Tâm tình Quân Mẫn Tâm phức tạp, lắcđầu cự tuyệt, lạnh nhạt nói: “Tửu lượng Bổn cung không tốt, huống chiđường xá mệt mỏi, đành phụ ý tốt của Đại Vương rồi!”

Tiếng Háncủa Tô Cát Vương không tốt lắm, sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được ýtứ của Quân Mẫn Tâm. Hắn cười ha ha, nói: “Không sao, không sao, Côngchúa mệt mỏi thì đi xuống nghỉ ngơi đi! Chờ nàng tới Vương cung của ta,Bổn vương lại dùng rượu quý chiêu đãi nàng, tốt hơn trăm lần so với rượu ở đây!”

Quân Mẫn Tâm gật đầu một cái, hành lễ cáo lui với Tô Cát vương, trở về phòng ngủ. Ngay sau đó Trần Tịch cũng ôm kiếm đuổi theosau.

Trở lại trong phòng, Trần Tịch vỗ tay một cái trầm giọng nói: “Đi ra đi!”

Vừa dứt lời thì có chín bóng đen từ trên xà nhà lặng yên không tiếng độngnhảy xuống mặt đất, ôm quyền quỳ một chân về phía Trần Tịch và Quân MẫnTâm, đồng thanh nói:

“Ty chức ra mắt Công chúa, Trần công tử!”

Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nói: “A Tịch, bọn họ là…”

“Là chín ảnh vệ có thân thủ tốt nhất.” Trần Tịch giải thích: “Vương Gia sợCừu Tướng quân phòng bị với ảnh vệ nên để bọn họ âm thầm đi theo, chờhôm sau Cừu Tướng quân rời đi bọn họ mới có thể lộ diện.”

QuânMẫn Tâm khẽ gật đầu, bày tỏ trong lòng đã hiểu rõ. Trần Tịch phất taymột cái, chín ảnh vệ chỉnh tề thối lui, một lần nữa biến mất ở các góctối trong phòng.

Đúng lúc này Mộc Cẩn đưa nước sạch vào để rửamặt, hầu hạ Quân Mẫn Tâm thay quần áo. Trần Tịch nói: “Mẫn Nhi đi nghỉsớm đi, ta ở ngoài gác đêm cho nàng.”

Khoé môi Quân Mẫn Tâm cong lên thành nụ cười nhợt nhạt lại lộ ra mấy phần ngọt ngào, nói: “Chàng cũng mệt mỏi, đi nghỉ sớm đi.”

Trần Tịch gật đầu một cái, nâng mắt nhìn nàng chốc lát rồi mới khép cửa phòng đi ra ngoài.

Ban đêm, giờ tý, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rơi đầy xuống đất.

Không biết vì sao trong lòng Quân Mẫn Tâm chợt căng thẳng, theo bản năng tỉnh lại.

Nàng thở dốc trong chốc lát, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy mấy bóng đen im lặng lướt qua ngoài cửa sổ, mặc dù động tác của bọn họ hết sức nhanhnhẹn nhưng vẫn bị Quân Mẫn Tâm nhìn thấy!

Có thích khách?!

Quân Mẫn Tâm kinh hãi, chợt ngồi dậy cảnh giác hô: “Người tới…”

“Công chúa đừng sợ.” Hiển nhiên mấy người ảnh vệ cũng ý thức được nguy cơ, từ trên xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, một người tương đối lớn tuổi nhẹ rútkiếm nói: “Người đến không có ý tốt, khinh công rất tốt! Thập Tam, lãoNgũ, lão Bát, Tiểu Cửu, bốn người các ngươi bảo vệ Công chúa, nhữngngười còn lại chuẩn bị chiến đấu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.