Nghe thấy giọng nói quen thuộc của thiếu niên truyền tới từ đỉnh đầu, Quân Mẫn Tâm chấn động mạnh, cả người cứng ngắc ở trong ngực hắn, một cử động cũng không dám, giống như chỉ cần nàng ngẩng đầu thì sẽ tỉnh mộng tức thì.
Thấy nàng hồi lâu không có phản ứng, thiếu niên toàn thân nhuốm máu chậm rãi buông cánh tay, cúi đầu chần chờ nói: “Mẫn Nhi, muội làm sao vậy? Vì sao không nói lời nào, Bị thương chỗ nào rồi? Để ta nhìn… Ngẩng đầu để ca nhìn một chút.”
Mười ngón tay Quân Mẫn Tâm xoắn chặt võ bào thiếu niên, hồi lâu mới sững sờ ngẩng đầu, lui về sau hai bước, có chút không dám tin, mê sảng nói: “…Ca?”
Tiếp đó, đôi mắt màu mực đầy sương mù tỏa sáng. Không đợi Trần Tịch đáp lời, nàng đột nhiên nhào trở lại trong ngực hắn, hai cánh tay gầy nhỏ ôm chặt tấm lưng không được coi là dày rộng, vui mừng đến mức suýt nữa rơi lệ: “A Tịch!! A Tịch, A Tịch!!!” Trong khoảnh khắc này dường như nàng bị mất hết ngôn ngữ, tình cảm không kìm chế được chỉ biết gọi tên hắn, như muốn nói ra hết tất cả ngày đêm tương tư trong bốn tháng chia lìa này, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
“A Tịch, huynh đến rồi! Ta rất nhớ huynh, trong thời khắc nguy hiểm kia ta thật nhớ huynh! A Tịch, huynh đã trở lại… Thật tốt quá!!”
“Mẫn Nhi, xin lỗi, ca tới chậm…”
Trần Tịch cũng có thiên ngôn vạn ngữ, suy nghĩ hỗn loạn. Hắn mới nhổ trại từ biên cảnh về, sau khi biết được Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/1856360/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.