“Tướng quân trở lại! Mau mở cổng thành.”
Trong tiếng ‘ken két’ nặng nề, cổng thành Tĩnh quốc từ từ mở ra. Hai con tuấn mã một đen một trắng phi nhanh qua, vó ngựa cuồng loạn đạp tung hàngnghìn cánh hoa rơi, nghiền nát chúng dưới mặt đất đầy bùn.
Trờitờ mờ sáng, gió mang theo hơi lạnh, buổi lâm triều vừa mới bắt đầu. Tĩnh Vương một thân Vương bào màu tím đứng thẳng dẫn theo văn võ bá quan tựmình hạ điện nghênh đón tướng quân trẻ tuổi trở về sau trận chiến.
Áo bào tung bay nhiễm bụi đất cùng hơi thở mệt mỏi vì hành quân, phần đầulông mày không xua được tang thương nhàn nhạt. Quân Nhàn và Trần Tịchđồng thời tung người xuống ngựa, quỳ gối dưới đất. Toàn thân Quân Nhànmặc bạch giáp hồng bào ôm quyền, trầm giọng nói:
“Thần đệ ra mắt Vương huynh, Ngô Vương thiên tuế!!”
Tĩnh Vương tiến lên trước một bước tự tay đỡ hai người dậy, trong đôi mắtlóe lên nét mừng rỡ: “Miễn lễ, đứng lên đi.” Hồi lâu, Tĩnh Vương mới dời tầm mắt qua thiếu niên có mái tóc xoăn và đôi mắt xanh lam đang đứngmột bên, quan sát cười nói: “A Tịch cao lớn hơn không ít, càng lớn càngtrầm ổn.”
Nội dung của buổi lâm triều đơn giản là bàn về việcQuân Nhàn đánh thắng trận, Trần Tịch thăng quan tiến chức, khao thưởngtam quân… Tâm tình Tĩnh Vương rất tốt, nhất nhất đều theo bọn họ. Khi hạ triều, Tĩnh Vương giữ tướng quân Quân Nhàn và Trần Tịch ở lại, chuẩn bị chút điểm tâm tại thiện phòng, đích thân chiêu đãi thân đệ và TrầnTịch.
Khoé miệng Tĩnh Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thay-doi/1856356/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.