Tay hắn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay nàng như kìm sắt. Hồng Phi sau lưng cố gắng bước nhanh theo. Đỗ Minh bước nhanh như bay, ngăn trước mặt Hồng Phi. Thanh Thuỵ lại chậm một bước, hai tay nắm lại sau lưng, bước lên sóng vai với Đỗ Minh.
Hồng Phi trừng mắt như chuông đồng, nhưng lại không thể làm gì.
Dù là quan hàm hay võ công, hắn cũng không đủ để đối kháng với hình bộ thượng thư.
Hai người đã ra khỏi tiệc rượu, nàng vặn cổ tay nhíu mày cười: "Đại nhân làm như vậy, không sợ tổn hại đến thân phận sao?" Hắn mạnh mẽ vung tay đấm lên tường với một lực thật lớn, nhất thời làm cho nàng đầu váng mắt hoa. Chưa thể thở phào một hơi, làn hương bạc hà thơm ngát đã xộc tới, hắn chống tay giữ nàng lại trong hai cánh tay, tiếng nói trầm thấp ấm áp bên tai nàng: "Thì ra ta vốn không quen biết với Mạn Nhi."
Môi của hắn quá gần, hình như chỉ hơi chút nhúc nhích sẽ áp vào tai nàng, nàng cứng lưng trợn mắt: "Tại hạ chẳng qua chỉ gặp gỡ Đại nhân vài lần, cũng không thể coi là quen biết."
"Ồ, thật sao?" Hắn ác ý ghé sát vào thêm chút ít, hơi thở nóng hổi phun bên gò má, chỉ cảm thấy giọng hắn nhẹ nhàng, lại vang lên trong màng tai ong ong: "Vậy là ai, qua đêm trong phủ ta, ngày hôm sau cũng không có một lời cám ơn."
Không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, chỉ cảm thấy hắn gằn giọng ở hai chữ "Qua đêm". Bỗng nhiên cảm thấy khô nóng, không kìm lòng được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-that-sung-ta-muon-nang/563655/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.