Chiêu Dương đi dạo cùng Hách Liên Du, lại cũng chỉ lưu luyến giữa vườn hoa. Lúc trước Hà hoàng hậu đã từng dặn dò, sau một lúc nhất định phải dẫn hắn đến chỗ Thượng Quan Mạn bị phạt quỳ, nếu như hắn không có ý cứu giúp, đó chính là vô tình với Thượng Quan Mạn, nàng cũng có thể vô tư, nếu như hắn cố tình cứu giúp...
Khi đó ngữ khí của Hà hoàng hậu dừng lại, nàng khẩn trương bật thốt lên hỏi ra: "Nếu thật là như vậy, thì nên như thế nào?"
Chỉ thấy trên khuôn mặt Hà hoàng hậu tràn đầy sự dịu dàng xinh đẹp và tươi cười, ngữ khí cũng ôn nhu: "Mẹ con hai người, không giữ lại được." Lướt qua Hà hoàng hậu bảo nàng thử hắn thử một lần không nói, nhưng có thể cùng hắn một chỗ lâu như vậy, nghĩ tới đều cảm thấy ngọt ngào.
Nàng mặc một bộ áo dài đỏ tươi thêu chỉ vàng, váy gấm tơ vàng thêu mây trắng như hoa quỳnh ngậm sương, áo choàng gấm vàng tung bay theo gió, tóc đen búi thành búi tóc mây, nhẹ nhàng qua lại như con thoi giữa những đoá hoa khoe sắc, giống như một đôi bướm tươi đẹp. Hách Liên Du mỉm cười đi dạo, tản bộ theo, nâng ngón tay ngắt một đoá mẫu đơn mới nở, không đếm xỉa tới mà vò nát, đóa hoa diễm lệ nháy mắt điêu tàn.
Đúng lúc này Chiêu Dương đem một đóa hoa cắm ở bên tóc mai, ngoái đầu nhìn lại cười với hắn: "Đại nhân cảm thấy như thế nào."
Hách Liên Du nheo mắt cong môi: "Công chúa xinh đẹp rực rỡ, tất nhiên là người đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-that-sung-ta-muon-nang/563625/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.