Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Không bằng đợi thêm mấy ngày nữa rồi hãy đi, như vậy chàng không cần phải vội vàng nữa.” Lung Nguyệt nhìn hắn nói.
“Không cần, ta sẽ cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo mẹ con nàng.” Bùi Nguyên Tu nói, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Lung Nguyệt.
“Vì sao?” Lung Nguyệt tất đã phát giác có chuyện, nàng hỏi: “Nguyên Tu, chàng đang giấu ta chuyện gì?”
“Này…” Bùi Nguyên Tu biết chắc không thể gạt được nàng thêm nữa, dừng một chút rồi nói: “ Đất phong của phủ Thừa Quận Vương và Sơn Quận Vương đã có động tĩnh….”
“Bọn họ muốn động thủ?” Lung Nguyệt nháy mắt đã kịp phản ứng.
Bùi Nguyên Tu vuốt cằm khẳng định.
“Chàng để mẹ con thiếp đi trước, một mình ở lại đối mặt với trận chiến?” Lung Nguyệt tuy ngoài miệng hỏi nhưng trong lòng đã chắc chắn đây chính là đáp án. Nàng giận giữ nhìn hắn. (MTLTH.dđlqđ)
Không đợi Bùi Nguyên Tu mở miệng, lại nói: “Hẳn mục tiêu của bọn họ là thiếp! Chàng dụ thiếp rời đi, còn tìm thế thân dụ địch vào bẫy?”
“Nàng…”
Lung Nguyệt xua tay không cho hắn nói: “Đừng hỏi làm sao thiếp đoán được. Hôm trước thiếp đã thấy Bùi Tiểu đưa một nữ nhân có ngoại hình giống thiếp vào phủ.”
“Cửu nhi, ta không có liên quan gì đến nàng ta….”Bùi Nguyên Tu chỉ sợ Lung Nguyệt hiểu lầm, vội vàng la lên.
Lung Nguyệt lấy tay che miệng hắn, than nhẹ: “Thiếp tin chàng mà.” Rồi sau đó nhìn sâu vào mắt hắn, buồn bã nói: “Vậy mà chàng lại muốn bỏ thiếp….”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-thanh-vuong-phi/3140143/chuong-164-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.