Dĩ vãng gặp mấy cô nương gia có nhan sắc, nhìn không thôi trong lòng cũng thấy cao hứng, người xưa chẳng có câu ‘cảnh đẹp ý vui’ đấy thôi, ai lại không thích nhìn thấy người đẹp bao giờ.
Lão Ngô cũng hiểu được bản thân chỉ là người thô thiển, kiều hoa tuy đẹp nhưng đâu phải để cho thường nhân đến hái.
Thế nhưng từ lúc quen biết Đào Châu, lão Ngô liền cân nhắc, nha đầu kia có nhan sắc, cũng không yếu ớt, lại chăm chỉ ở bên cạnh giúp đỡ Vương phi rất nhiều việc. Mấu chốt là, nàng có thể một cước đá bay nam tử bình thường, không cầm lo lắng phải có người bảo vệ, che chở.
Lão Ngô càng nhìn càng thấy thích, qua lời say của Thẩm Tam Nhi, hắn cảm tháy việc này có thể sẽ được. Không tới hai ngày, Đào Châu lại tìm hắn đi thả ưng.
Cái gọi là ‘thả ưng’ chính là để tránh cho Hải Đông Thanh bị mất đi dã tính, nếu có thời gian rảnh sẽ đưa nó ra ngoài săn chim trĩ hoặc thỏ rừng.
Đào Châu thả Hải Đông Thanh vào tay lão Ngô, xoay người rời đi.
“Ai! Cái kia…” Lão Ngô gọi nàng.
“Cái gì vậy?” Đào Châu chớp mắt hạnh hỏi: “ Có chuyện gì thì nói đi, Vương phi đang chờ ta đó.”
“Vậy ta đây liền nói thẳng! Nàng không thích nghe thì đừng để ý, cứ coi như ta phóng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]