Chương trước
Chương sau
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Dù sao cũng cần phải cẩn thận.”  Bùi Nguyệt Tu điểm điểm lên chóp mũi Lung Nguyệt, ấn nàng trở lại giường, đứng dậy nói: “Ta đi rửa mặt, nàng thành thật nằm ở đây nghe chưa?”

“Dạ.” Lung Nguyệt nhu thuận gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Thiếp cũng muốn đi tắm mà….”

Nhĩ lực của  Bùi Nguyệt Tu thực sự rất tốt, một chân vừa bước ra khỏi phòng liền thu hồi lại, cười nói: “Như vậy thì tiện quá rồi, nàng tắm một mình ta lo lắng.”

Hắn vừa dứt lời liền đưa tay ôm Lung Nguyệt đi vào tịnh phòng.

Hai người cùng tắm, đến lúc song song nằm trên giường, Lung Nguyệt đưa ngón trỏ chạc chạc ngực  Bùi Nguyên Tu, thầm oán: “Ném chết chàng!”

“Ha ha.”  Bùi Nguyên Tu ngây ngô cười cười.

Thì ra lúc hai người vào tắm lại quên lấy y phục, phải gọi người đưa đồ mới có thể ra khỏi tịnh phòng. (MTLTH.dđlqđ)

Mặc dù đây đúng là tắm uyên ương nhưng  Bùi Nguyên Tu cố kỵ thân mình của Lung Nguyệt, vậy nên chưa dám làm gì quá phận, chỉ đành thành thành thật thật tựa làm sạch người. Thế nhưng nhìn làn da trắng nõn cùng khuôn mặt ngây thơ xinh xắn của ái thê, ý niệm đen tối trong đầu hắn vẫn khó có thể xua đi hết.

“Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một lúc nữa đi.”  Bùi Nguyên Tu kéo Lung Nguyệt vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng nàng tựa như đang dỗ đứa nhỏ đi ngủ.

Lung Nguyệt gật đầu, hai ngày này nàng chưa từng có một giấc ngủ an ổn, quả thật rất mệt mỏi. Nàng tìm vị trí thoải mái trong lòng  Bùi Nguyên Tu, cọ cọ một lát rồi nhắm mắt: “ Bùi Nguyên Tu, chàng đã trở lại rồi, Nguyên Tu…”

“Đúng vậy, ta đã trở lại, không bao giờ rời xa nàng nữa, an tâm ngủ đi.”  Bùi Nguyên Tu đau lòng nói, hai ngày hãi hùng thực sự là quá sức với tiểu thê tử của hắn.

Mặt trời lên cao,  Bùi Nguyên Tu bị âm thanh gõ cửa đánh thức, hắn lặng lẽ ngồi dậy, đi giầy để cạnh giường, quay người đắp lại chăn cho Lung Nguyệt. Xong hết việc mới đi đến bên cửa hỏi nhỏ: “Có chuyện gì?”

Hoán Ngọc ngoài cửa cũng vô thức nhỏ giọng lại: “Vương gia, chiến trường đã được dọn dẹp xong, binh sĩ bị thương cùng với dân chúng cũng đã được thu xếp ổn thỏa. Bùi Đại quản sự cũng đã nói Trác Nhã Công chúa Kim quốc đã bị bắt giữ, ý muốn hỏi ngài phải xử trí nàng ta như thế nào. Còn có, Từ Tướng quấn đang đợi ở bên ngoài.”

“Mời Từ Tướng quấn vào phòng khách chờ một chút, ta sẽ ra ngay.”  Bùi Nguyên Tu quay về phòng chỉnh lý y phục.

“ Bùi Nguyên Tu? Nguyên Tu?” Bên cạnh không có người, Lung Nguyệt rất nhanh đã tỉnh lại.

“Ngoan ngoãn ngủ thêm một lát nữa, ta đi một chút rồi về với nàng.”  Bùi Nguyên Tu trấn an Lung Nguyệt, trải qua mấy ngày hung hiểm này, tiểu thê tử càng ngày càng bám hắn, thật là tốt quá.

“Dạ…” Lung Nguyệt nhỏ giọng đáp, thành thật nằm lại trên giường.  Bùi Nguyên Tu vừa xoay người, nàng nói: “Thiếp cũng muốn dậy, không buồn ngủ nữa.”

“Vậy nàng rửa mặt đi rồi cùng ta đi gặp Từ Tướng quân.”  Bùi Nguyên Tu dở khóc dở cười giúp nàng thay y phục.

Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái tủm tỉm cười nhìn hắn.

Đợi đến khi phu thê hai người vào phòng khách đã thấy Từ Tướng quân đang ngồi trong sảnh uống trà nói chuyện phiếm cùng với Bùi Đại.

“Để Từ Tướng quân đợi lâu.”  Bùi Nguyên Tu chắp tay thay lời chào hỏi.

“Vương gia.” Từ Tướng quân đứng dậy đáp lễ. Sau đó tiếp tục thi lễ với Lung Nguyệt: “ Thần, Từ Kính Hải bái kiến Thụy Mẫn Công chúa.”

“Từ Tướng quân miễn lễ. Ta nay là Tĩnh Bắc Vương phi, khuê danh khi còn thiếu nữ đã không còn tiện nữa.” Lung Nguyệt vẻ mặt ôn hòa: “ Ta còn chưa cảm ơn ân cứu mạng của Từ Tướng quân đâu.”

Nàng vừa dứt lời liền phúc thân với Từ Tướng quân khiến hắn hoảng sợ, cuống quít tránh né: “ Mạt tướng không dám nhận, không dám nhận!”

“Từ Tướng quân, mời ngồi.”Lung Nguyệt cong mắt cười, ôn hòa đánh giá hắn, càng nhìn càng thấy có chút quen mắt: “ Từ Tướng quân phải chăng có thân thích gì với đệ muội ta?”

“Mạt tướng đúng là ca ca của nàng.” Từ Tướng quân thành thật đáp.

“Thì ra là Từ gia ca ca, không trách nhìn mặt lại chính trực thiện lương như vậy.”Lung Nguyệt cười cười cùng hắn hàn huyên mấy câu, sau đó nói: “Chuyện ở biên thành mong Từ ca ca đừng nhắc tới người trong nhà, tránh cho mọi người lo lắng, ta vẫn không sao.”

“Việc này…”Từ Kính Hải liếc trộm  Bùi Nguyên Tu, hắn cảm thấy sắc mặt Tĩnh Bắc vương gia tựa hồ không được tốt lắm, không giống vẻ hòa nhã khi vừa mới gặp: “Mạt tướng thuộc quản hạt của Vương gia, việc này là việc mà Vương gia phải báo lên triều đình.”

Lung Nguyệt có chút đau đầu, nàng nhìn  Bùi Nguyên Tu, lúc này phát hiện mặt hắn có hơi đen thật.

Ách…

Tựa hồ như chính mình có chút giọng khách áp giọng chủ. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng nhìn hắn cười cười, sau đó không nói gì nữa.

Chỉ ngồi im lặng nghe  Bùi Nguyên Tu và Từ Kính Hải nói chuyện.

Thì ra  Bùi Nguyên Tu đã đến bộ lạc Ba Sơn, lúc này gặp phải ám toán của thứ tử Thủ lĩnh bộ lạc.

Việc này đúng là phải nói đến chuyện của bộ lạc Ba Sơn.

Thủ lĩnh Ba Sơn nhiều thê thiếp, nhi tử cũng nhiều không kém. Tâm cha mẹ cả thiên hạ đều giống nhau, người của Ba Sơn cũng như vậy, con của mình bao giờ cũng là nhất.

Mà Đạt Dát lần này muốn kết hôn cùng Tam phu nhân Mộc Cách, không ngờ lại chính là người trong lòng của thứ tử Ba Sơn. Hứa thị vì con mình cưới Mộc Cách mà không để ý đến tâm ý của thứ tử. Oán khí từ trước đến nay vì thế mà ùn ùn dâng cao, vì vậy liền xảy ra chuyện lớn.

Bố Hòa trong cơn tức giận liền giết huynh trưởng, giết phụ mẫu ngay trong lễ cưới, đoạt thê, tiện tay đoạt luôn cả vị.

Mà chống lưng cho hắn chính là Kim Quốc.

Bùi Nguyên Tu mang theo Bùi Tiều cùng hơn một ngàn Tinh Vệ quân mở một đường máu từ bộ lạc Ba Sơn. Lúc ấy hắn còn cảm thấy may mắn vì không quyết đoán không mang thê tử theo bên mình. Nhưng khi gặp người được Lung Nguyệt phái đi tìm hắn, hắn lại hoảng loạn không thôi, trong đầu không ngừng hiện lên toàn cảnh kiếp trước. Sườn phi Lý Cảnh Nhan thừa dịp hắn không ở trong thành liền tự ý mở cổng dẫn Lý Kiến Xương nhập thành. Lung Nguyệt không muốn bản thân trở thanh gọng kìm kìm kẹp phụ mẫu liền cam nguyện chịu chết, cuối cùng ngã từ trên tường thành xuống trước mặt hắn…

Đau! Đau thấu xương. Đau đớn ấy làm hắn không thể an tâm.

Hai kiếp bên nhau đủ cho hắn hiểu về tiểu thê tử của mình. Nàng sẽ không chạy trốn, chỉ biết tử thủ, bản thân nàng rất coi trọng thể diện Hoàng Gia, coi trọng thể diện phụ mẫu và huynh trưởng.  Nếu như thành bị phá, nàng nhất định sẽ lựa chọn cái chết.

Ý nghĩ này quá đang sợ,  Bùi Nguyên Tu không thể không sợ hãi.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một màn kinh tâm động phách.

Nếu như hắn tới trễ một chút thôi, như vậy chờ đợi hắn là một đời đau xót thống hận.

May mắn…may mắn…

Bùi Nguyên Tu ôm Lung Nguyệt vào trong lồng ngực, âm thầm cảm tạ trời xanh.

Thế nhưng Trác Nhã Công chúa làm cách nào có thể suất lĩnh hai ngàn binh mã thần không biết, quỷ không hay vượt biên, tiến vào Biên thành. Hẳn là nên tra xét kỹ càng.

Từ Kính Hải đã giao lại chuyện gì đó cho  Bùi Nguyên Tu rồi chào từ biệt Lung Nguyệt. Nghỉ ngơi nửa ngày, hắn nên quay về bài bố phòng thủ.

Tiễn Từ Kính Hải đi, Lung Nguyệt cùng  Bùi Nguyên Tu đi gặp Trác Nhã Công chúa đang bị bắt giữ. (MTLTH.dđlqđ)

Có liên quan đến quan hệ hai nước, cho dù Trác Nhã đã trở thành tù nhân thì cũng phải lấy lễ mà đối đãi. Cho nên  Bùi Nguyên Tu vẫn chưa tống nàng vao ngục cùng với đám quân sĩ Kim Quốc mà chỉ đơn giản nhốt ở thiên viện, cử người trông coi nghiêm ngặt.

Cửa phòng vừa mở ra, Trác Nhã Công chúa bị trói như một cái bành chưng trên giường. Nàng ta trừng con mắt đỏ gay nhìn chằm chằm Lung Nguyệt. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Lung Nguyệt cảm thấy mình đã chết cả trăm lần.

“Trác Nhã Công chúa, năm đó từ biệt, bổn Vương phi đã thay đổi, còn ngươi thì vẫn vậy. Đúng là ân huệ của Trời Xanh mà.” Lung Nguyệt châm chọc nói.

“Ưm ….ưm….ưm…”

Bởi vì nàng ta quá mức ầm ĩ, Bùi Đại bất đắc dĩ lấy thêm một chiếc khăn tay, quấn chặt miệng nàng ta.

“Trác Nhã Công chúa đừng vội, tất nhiên sẽ cho ngươi có cơ hội nói chuyện.” Lung Nguyệt không phải Thánh Mẫu, lòng dạ nàng lại có chút hẹp hòi. Đối với người đã hại mình lo lắng hãi hùng, còn suýt nữa hại chết mẫu tử nhà nàng, nửa điểm đồng tình nàng cũng không cho, chỉ cười lạnh hỏi: “ Là ai đã đưa Trác Nhã Công chúa vào lãnh thổ Đại Chiêu ta? Trác Nhã Công chúa lấy tin tức bổn Vương phi ở Biên thành từ đâu? Đêm hỏa thiêu tường thành là chủ ý của ai? Người nào đã tiết lộ tin tức?”

Lung Nguyệt liên tục hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Hừ!” Trác Nhac quay đầu, hừ lạnh, không liếc mắt nhìn Lung Nguyệt lấy một cái, rất có ý tứ đừng mong ta trả lời bất kỳ câu hỏi gì của ngươi.

“Không nói? Chuyện này không phải do ngươi quyết định!” Khuôn mặt tinh xảo của Lung Nguyệt lạnh như đóng băng, quay đầu nói với Bùi Đại: “ Vẫn dùng biện pháp đó, ngươi đợi ta đi lấy mật đến.”

“Vâng.” Bùi Đại nói, sau đó do dự: “Vương phi, nam nữ thụ thụ bất thân, thuộc hạ…chuyện này…”

“Ồ, ta quên, đợi lát nữa ta gọi Đào Châu.” Lung Nguyệt cười ra tiếng, Bùi Đại này đúng là nam nhân thẳng thắn, thật khác xa so với huynh đệ của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.