Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Cáo biệt trời thăm thẳm, đất mênh mông, gió thổi thảm cỏ xanh và những đàn trâu bò trên thảo nguyên rộng lớn, Lung Nguyệt ngồi trên xe ngựa với tâm trạng vô cùng tốt, đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ với chú chim Hải Đông Thanh vừa có được. 

Bùi Nguyên Tu vỗ đầu nàng, vô cùng sủng nịch, cười nói, “Con trai của thủ lĩnh Ba Sơn là Đông Nguyệt cưới thê tử, họ mời chúng ta đến dự lễ, nàng đi không?” 

"Đông Nguyệt cưới thê tử?" Lung Nguyệt tò mò, những ngày lạnh lẽo của tháng chạp không phải là khoảng thời gian khó khăn nhất của bộ tộc du mục sao? Bằng không thì họ sẽ chẳng tập kích, quấy rối biên giới Đại Chiêu, cướp lương thực, bắt bớ người khác. 

Dường như Bùi Nguyên Tu nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, hắn nói, “Nương nhờ Đại Chiêu, dĩ nhiên là tháng ngày mùa đông sẽ tốt hơn rất nhiều.” 

"Nào có nương nhờ Đại Chiêu? Rõ ràng là nương nhờ Vương gia!” Lung Nguyệt híp mắt. 

"Gia là phò mã của Đại Chiêu!” Bùi Nguyên Tu bóp nhẹ mũi nàng. 

"Phò mã lừa gạt!" Lung Nguyệt cười hắn.

Bùi Nguyên Tu sờ mũi, bí mật lớn nhất đã bị nàng hiểu thấu nhưng câu trả lời của hắn cũng giúp cho nàng có một cái cớ hợp lý về sự sắp đặt của mình. Có điều như vậy, hắn cũng cam lòng, kéo nàng qua mà nói, “Trái hay phải đều bị lừa cả!” Ý nói rằng: Sao nàng có thể gây khó dễ cho ta được? 

Xe ngựa đi chầm chậm, mất năm ngày để về tới nơi. Bùi Nguyên Tu lại dẫn Lung Nguyệt đi dạo ở biên thành*, sau đó mới trở về Tĩnh Bắc vương phủ ở biên cương. 

*Đô thành sát biên giới

Xe ngựa đi thẳng vào cổng trong. Bùi Nguyên Tu đi trước, xuống xe rồi xoay người, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người mà bế Lung Nguyệt xuống. 

Hạ nhân sớm đã đứng ở bên trong, khom người vấn an.

"Vương gia, người đã trở lại...” Tiếng nói nhu nhược của nữ nhân cất lên. 

Bùi Nguyên Tu nhăn mày ngay tức khắc. 

Giọng nói này hết sức quen thuộc, dù sao nàng ta cũng từng sinh con cho hắn ở kiếp trước. Nhưng mà không phải hắn đã sắp xếp cho nàng ta và nãi nương*, nãi huynh được ở thôn trang trong kinh thành sao? Tuổi tác của nàng ta lẽ ra phải sớm gả cho người, tại sao lại chạy tới Bắc Cương?  

*Bà vú

Không sai, người vừa mở miệng chính là con gái của nãi nương Bùi Nguyên Tu – Tú Nhi. 

Lung Nguyệt tự mình thoát ra khỏi bàn tay to cứng ngắc của Bùi Nguyên Tu. Nàng nhìn nữ nhân kia, trông qua thì rất bình thường, nhưng hàng chân mày của nàng ta lại lộ rõ sự xấu hổ, muốn mà không dám nói. 

Nàng lại nhìn Bùi Nguyên Tu, chỉ thấy sắc mặt hắn bình thường, nhưng mới vừa rồi, sự nhạy cảm lại cho nàng thấy có gì đó bất thường. 

Hắn và nữ nhân có gì ràng buộc ư?

"Nha đầu trong sân kia còn không mau lui xuống?! Không có quy củ, ma ma quản sự đâu rồi?” Đào Châu cầm Hải Đông Thanh trong tay, quát lớn.

"Vương gia..." Tú Nhi không thèm để ý tới Đào Châu, chỉ biết nhìn Bùi Nguyên Tu bằng vẻ mặt đáng thương. 

"Ngươi là người trong sân viện? Ma ma quản ngươi là ai?” Bầu không khí trầm thấp vì câu hỏi của Lung Nguyệt. 

Có hạ nhân trả lời, "Cô nương này được quản sự Bùi Tiểu giữ lại, nói nàng ta là Vương gia...” Hạ nhân do dự, cố gắng nhớ lại xem quản sự đã nói thế nào, nhưng mà ngày đó Bùi Tiểu uống rượu say, giọng nói chần chừ khiến hắn không nghe rõ lắm. 

"Thế à?" Tiếng nói của Lung Nguyệt có hơi cất cao. 

"Cửu Nhi!"

Thấy nàng không vui, Bùi Nguyên Tu lập tức khẩn trương. Hắn nắm lấy tay nàng, ôm ấp trong lòng bàn tay mình, nhíu mày hỏi, “Bùi Tiểu đâu?” 

"Thưa Vương gia, quản sự Bùi Tiểu ra ngoài làm việc, không có ở trong phủ.” Ma ma quản cửa cung kính trả lời. 

"Khi nào hắn về, bảo hắn lập tức tới gặp ta!” 

Dặn dò xong, Bùi Nguyên Tu không nói thêm nữa, chỉ cẩn thận nắm lấy bàn tay của Lung Nguyệt, tự mình đỡ nàng lên kiệu mềm, sau đó giúp đỡ kiệu lên, cùng nàng đi tới Bích Thương viện. 

Vào trong phòng rồi, không kịp rửa mặt lẫn thay y phục, Bùi Nguyên Tu vội đuổi hết nha đầu ra ngoài, ôm lấy Lung Nguyệt mà nói, “Lúc nãy, nha đầu kia là nữ nhi của nãi nương, ta đã sắp xếp cho nãi nương và huynh muội nàng ta ở thôn trang trong kinh thành, bây giờ nàng ta lại tìm tới Bắc Cương, ta thật sự không hề biết...” 

Bùi Nguyên Tu nói với tốc độ dồn dập, đôi mắt lộ rõ vẻ lo âu, sợ rằng Lung Nguyệt không tin. 

Như đã nói, trong một cái chớp mắt vừa rồi, hắn đã khiến trong lòng Lung Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nhưng hiện giờ, thấy hắn như vậy, lòng nàng cũng thư thái một chút. 

Nàng bước tới ngồi trên chiếc giường quý phi ở phía xa, nhíu mày, nói, “Nếu đã là nữ nhi của nãi nương, Vương gia khẩn trương làm gì, sắp xếp cho nàng ta ở lại trong phủ là được rồi.” 

"Ta sợ nàng hiểu lầm..." Bùi Nguyên Tu ngồi lên giường nhỏ cùng nàng, buồn bã nói. 

Bị Cửu Nhi ngăn cách tâm tư sẽ rất khổ sở. 

"Ta tin Vương gia!" Lung Nguyệt cũng không ngẩng đầu, ngón tay ngọc hơi cong lại một chút trong lòng bàn tay Bùi Nguyên Tu. 

Bùi Nguyên Tu vừa nghe liền cất tiếng cười, thấy nàng nói vậy thì cực kỳ thỏa mãn. 

Chỉ là.... nên tin hay không tin... 

Bản thân Lung Nguyệt cũng không biết.

Dựa vào tri giác, Lung Nguyệt cảm thấy nên tin.

Nhưng nàng đã sống trong cung hơn mười năm, không thể không nghi ngờ một chút. 

Thay đổi thường phục, Lung Nguyệt nằm trên giường đọc sách. Bùi Nguyên Tu bảo Bùi Đại đưa số công văn chồng chất đến Hận Thiểu Trai. Hắn muốn ở bên cạnh thê tử, vừa đọc công báo vừa xem công văn. 

Lung Nguyệt cầm sách đọc một chút đã buồn ngủ, nàng chợt nghe tiếng Hoán Ngọc trách mắng vang lên ở bên ngoài phòng. 

Ngay sau đó, chỉ nghe Tẩy Bích lên tiếng, “Quản sự Bùi Tiểu đang cầu kiến Vương gia ở bên ngoài.” 

"Cho hắn vào!" Bùi Nguyên Tu giương mắt, nói. 

Lung Nguyệt nghe thấy thế liền đứng dậy, định tránh sang một bên, nhưng Bùi Nguyên Tu đã ngăn nàng lại. Nàng cười, nói, “Vương gia muốn bàn việc công, ta ở lại đây để tính xem khi nào quay về à?!”

"Không sao cả!"

Bùi Nguyên Tu nói xong, Bùi Tiểu đã vén màn bước vào, hành lễ với hai người. 

"Chuyện của Tú Nhi là sao?” Bùi Nguyên Tu đi thẳng vào vấn đề.

Bùi Tiểu thấy gia nói mà không vui, hắn liền nhìn trộm Lung Nguyệt, thấy thần sắc của Vương phi bình thường mới dám trả lời, “Ngài và Vương phi mới đi hai ngày, Tú Nhi cô nương đã tự mình tìm tới phủ, cầu xin Vương gia cứu giúp, huynh trưởng của nàng ta muốn bán nàng ta để trả nợ!”

"Nàng ta có mẫu thân, cầu ta làm gì chứ? Ngày đó đã để họ ở lại thôn trang, ngay cả khế ước bán thân ta cũng hoàn trả rồi.” Bùi Nguyên Tu nhíu mày.

"Tiểu nhân không biết chuyện này, nhưng nàng ta tìm tới cửa, vì nể mặt mũi của Lưu ma ma nên không thể đuổi nàng ta đi, tiểu nhân mới cả gan giữ người lại.” Bùi Tiểu vừa nói vừa nhìn trộm thần sắc của Lung Nguyệt. Đại cô nương tìm tới cửa, báo tên để cầu giúp đỡ, dù sao cũng là khuê nữ của nãi nương đã ở cùng mình từ nhỏ tới lớn, Đại Chiêu quốc này có không ít phú hào công tử thường hay nạp khuê nữ của nãi nương làm thiếp! Việc này sợ là bất kỳ ai cũng sẽ ngẫm lại. 

Thế nhưng, Bùi Tiểu lại nhìn thấy Vương phi đứng bất động, chỉ hơi cong môi, chờ nghe câu kế tiếp, giống hệt như đang xem nhà người ta ầm ĩ, náo nhiệt thế nào. Hắn nhịn không được mà thầm nghĩ: Nếu như Vương phi không quan tâm Vương gia nhà mình thì ắt hẳn lòng dạ nàng quá sâu, bất luận thế nào đi nữa, Vương gia nhà mình đã hoàn toàn bị nắm gọn trong bàn tay của tiểu công chúa – vương phi này rồi. 

Nhìn xem, khuê nữ của nãi nương vừa xuất hiện, Vương gia đã đỏ mặt tía tai, chạy nhanh gấp rút để thanh minh cho bản thân mình. 

"Có điều, tiểu nhân đã gửi thư cho Lưu ma ma và Lưu Đức rồi, chắc là vài ngày nữa sẽ c1o hồi âm.” Bùi Tiểu thành thật đáp lời.

"Ừ!” Bùi Nguyên Tu hừ hừ, coi như tán thành việc làm của Bùi Tiểu. Ngay sau đó, hắn liền nhìn trộm Lung Nguyệt, thấy tiểu nữ nhân chỉ cong môi nhìn mình, sắc mặt bình thường, xem ra hiểu lầm này được trừ bỏ rồi. Hắn không khỏi âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

"Việc chính ta giao cho ngươi đi làm sao rồi?” Bùi Nguyên Tu hỏi tiếp, cũng không kiêng dè Lung Nguyệt. 

"Gia, tiểu nhân dành chút ít thời gian để dạo quanh Nam Phong quán, quả thật đã thăm dò ra một vài manh mối...” Bùi Tiểu cẩn thận nói. 

Lung Nguyệt thấy bọn họ không tránh mình, nàng cảm thấy chẳng có hứng thú, tiếp tục cúi đầu đọc sách, chỉ có lỗ tai giương lên để nghe xem có gì thú vị. 

Bẩm bao xong xuôi, Bùi Tiểu lui ra ngoài.

Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt, nghiêm mặt nói, "Cửu Nhi, nếu ta dạo Nam Phong quán, nàng có tức giận không?”

"Vương gia lo chính sự, sao Cửu Nhi lại giận chứ?” Lung Nguyệt cười, “Chỉ là Vương gia đi chuyến này, có lẽ phải chịu bia miệng cắn nuốt*?” 

*Ý nói bị người ta mượn cớ đồn đãi

Bùi Nguyên Tu cười nhạt không nói, mấy năm nay không gần nữ sắc, chỉ chờ nữ nhân của mình lớn lên, không phải là chưa từng bị người đồn đãi ở trên phố. Hắn dịu giọng nói, “Cửu Nhi để ý sao?” 

"Cũng không phải là thật, để ý làm gì?” Lung nguyệt khẽ cười.

Mấy ngày sau, trên phố nổi lên lời đồn, có người nhìn thấy Tĩnh Bắc vương cải trang tới Nam Phong quán.

Chiều hôm nọ, Bùi Nguyên Tu nồng nặc mùi rượu được Bùi Tiểu đỡ vào trong Bích Thương viện. 

Lung Nguyệt cảm thấy mùi rượu quá nồng, nàng vội ra lệnh cho đám người Hoán Ngọc chuẩn bị nước ấm, nước mật ong và canh giải rượu, sau đó mới quay sang Bùi Nguyên Tu. Thấy hắn để lộ sự tỉnh táo trong giây lát mà nháy mắt với mình một cái, nàng hơi ngừng lại rồi nhíu mày, lớn tiếng hỏi Bùi Tiểu, “Vương gia đã đi đâu? Sao lại uống nhiều rượu đến thế?”

"Thưa... là Nam Phong quán..." Bùi Tiểu dĩ nhiên nhìn thấy cái nháy mắt riêng tư giữa Vương gia nhà mình và Vương phi, trong lòng hắn nín cười nhưng khuôn miệng vẫn ấp a ấp úng. 

Lung Nguyệt làm ra vẻ sinh khí. Nàng còn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng động phát ra từ việc đặt mạnh khay trà đựng nước mật ong xuống bàn của Hoán Ngọc. Ngay sau đó, Hoán Ngọc liền véo tai của Bùi Tiểu rồi nói với Lung Nguyệt, “Chủ tử, người xem, ngày ấy nô tỳ đã nói dẫn Vương gia đi lệch đường, bây giờ đúng là ứng nghiệm!” 

Kế tiếp, nàng ta dùng sức mà véo khiến Bùi Tiểu rên lên. 

Hoán Ngọc nói, “Nếu như Vương phi so đo với ngươi, chỉ sợ người không những mất mặt mà còn bị hạ thấp thân phận, vậy thì để cho kẻ nô tỳ như ta giáo huấn, dạy ngươi một bài học ra trò! Ngươi cũng lớn rồi mà không biết nghĩ tới việc lấy vợ sinh con, kéo dài hương khói, lại còn cố tình chạy tới nơi ô uế, không biết xấu hổ kia...” Nàng ta giáo huấn Bùi Tiểu một tràng, khiến cho Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu đang giả say, nằm sấp trên giường sững sờ một phen.

Lung Nguyệt tỉnh táo lại, âm thầm cười trộm, từ từ ngồi xuống bên cạnh Bùi Nguyên Tu để xem náo nhiệt. 

Bùi Nguyên Tu cũng gục yên tại chỗ, không rên một tiếng.

Chỉ khổ cho Bùi Tiểu bị Hoán Ngọc dạy dỗ thông suốt, thiếu điều muốn véo đứt tai trái của hắn. Hắn nghĩ: Sau khi vụ án này kết thúc, nhất định phải buộc Vương gia bồi thường thê tử cho ta, tẩy sạch nỗi hổ thẹn từ “chứng bệnh Nam Phong” mới được! 

Bùi Nguyên Tu khẽ kéo tay áo Lung Nguyệt, nói nhỏ, “Còn phải nhờ Cửu Nhi diễn một vở kịch cùng với ta!”

Lung Nguyệt thông tuệ, nàng đợi phu quân nháy mắt liền biết ý, phất tay một cái, hất đổ chén nước mật ong xuống đất. 

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Hoán Ngọc và Bùi Tiểu không dám náo loạn, cúi đầu nhỏ xuống. 

Chỉ thấy Lung Nguyệt vuốt ve làn váy, nói, “Ta nghĩ Nam Phong quán hẳn là một nơi khiến người ta mất hồn. Ngươi đỡ Vương gia nhà ngươi, say chỗ nào thì ngủ chỗ đó luôn đi!” 

"Chủ tử..." Hoán Ngọc ngây ngốc, đây chẳng phải là muốn đuổi Vương gia ra ngoài sao?! “Chủ tử, trời tối rồi, Vương gia lại say đến mức này, hay là nên để người nghỉ tạm ở đây đi.” Hoán Ngọc nháy mắt với Lung Nguyệt, ý bảo nàng nên giữ phu quân bên người là tốt nhất, đừng đuổi ra ngoài. 

Chén nước trong phòng bị đẩy ngã, ba người Tẩy Bích nghe động tĩnh cũng vội chạy vào, đồng thời khuyên nhủ. 

"Sao hả?! Bây giờ các ngươi vào Tĩnh Bắc vương phủ, trở thành nô tài của Bùi Nguyên Tu nên không nghe lời của ta phải không?!” Lung Nguyệt sa sầm nét mặt, nhíu mày.

"Không dám, không dám!" Đám người Hoán Ngọc thấy Lung Nguyệt giận thật, vội vàng trả lời.

"Được! Ta nói gì thì làm đó đi!” Nói xong, nàng phất tay áo, bước qua cửa ngăn. 

Để lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ ở đằng sau. 

Hoán Ngọc đá một cước vào tên đầu sỏ Bùi Tiều, “Mau đỡ Vương gia đến gian phòng phía Tây! Đợi Vương phi bớt giận rồi, chúng ta sẽ khuyên nhủ người một phen.” 

Bùi Tiểu cúi đầu, khẽ gọi Bùi Nguyên Tu, "Vương gia, chỗ này ngủ không thoải mái, chúng ta đổi chỗ khác nha!” Dứt lời, hắn liền đỡ một nửa người của Nguyên Tu, sau đó cùng Hoán Ngọc qua gian phòng phía Tây. 

Đêm hôm khuya khoắt, ngàn đóa hoa chìm vào giấc ngủ, vầng trăng hình bán nguyệt treo lơ lửng giữa những đám mây trời. 

Có một bóng người leo qua cửa sổ được che màn sa màu đỏ để vào phòng Lung Nguyệt. 

Lung Nguyệt đang cực kỳ buồn ngủ, bóng người kia đã vén màn che, leo lên giường nàng. 

Giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên, mang theo một chút hung tợn, “Nha đầu hư, nàng đúng là độc ác!” Ngay sau đó, bóng người phủ xuống. 

"Ưm..." Lung Nguyệt bừng tỉnh, nàng định giãy dụa thì chợt nhận ra hương vị quen thuộc của nam nhân này nên dần dần yên tĩnh trở lại. 

Nhìn kỹ một hồi, nhận ra đôi mắt sáng của người đang phủ trên thân mình, nàng khẽ gọi một tiếng, “Vương gia!"

"Ừ!" Bùi Nguyên Tu cất tiếng, cúi đầu, cắn lấy cái miệng hồng nhỏ nhắn của nàng, sau đó dời về phía chiếc cổ bạch ngọc, dán mặt vào tai nàng, rầu rĩ nói, “Gan nàng lớn thật đấy, dám để gia ngủ ở gian phía Tây hả?” Dứt lời, hắn liền cắn vào cần cổ non mịn và vành tai mượt mà của nàng. 

Lung Nguyệt đẩy ngực hắn ra, dịu dàng nói, “Diễn kịch dĩ nhiên phải diễn giống thật...” 

"Làm gia tức giận!" Giọng nói của Bùi Nguyên Tu trở nên vô lại, “Nàng phải khiến gia nguôi giận!” 

Lung Nguyệt cười, "Người ở trong Nam Phong quán đẹp lắm...” Nói được một nửa, nàng liền bị Bùi Nguyên Tu ngậm chặt miệng, ngay cả bàn tay to thô ráp của hắn cũng không nằm yên... 

Lung Nguyệt nhịn không được liền la lên.

"Gia chỉ hợp với nàng!” Bùi Nguyên Tu ngẩng đầu, hung tợn nói, "Vừa nãy, nàng gọi gia là gì?” 

"Vương gia..." Lung Nguyệt đáp.

"Không đúng!" Bùi Nguyên Tu cắn nàng.

"Nhận Chi?" Lung Nguyệt không chắc lắm. (Nhận Chi là tên tự của Nguyên Tu)

Bùi Nguyên Tu lại cắn nàng, vẫn không đúng.

...

Bị hắn cắn đi cắn lại, ép buộc một hồi, Lung Nguyệt sớm muộn cũng khó chịu, nàng cắn răng nói, “Bùi Nguyên Tu! Chàng...” 

"Gọi ta như vậy, gọi lần nữa!” Bùi Nguyên Tu cất tiếng khàn khàn. 

"A! Bùi Nguyên Tu..." Lung Nguyệt la lên.

"Gọi lần nữa!" Bùi Nguyên Tu dùng sức.

"Bùi Nguyên Tu... Ư ư... Bùi Nguyên Tu... Dừng tay..." Lung Nguyệt cắn răng, vầng trán nâng cao, gáy ngọc duỗi thẳng, tóc đen dài xõa ra gối, thấm ướt mồ hôi. 

Ngày hôm sau tỉnh lại, Bùi Nguyên Tu đã biến mất. Nghĩ đến đêm hôm qua, hắn “báo thù” rồi lại cút về gian phòng phía Tây, Lung Nguyệt âm thầm chửi mắng hắn một trận, sau đó ngồi trên giường, xoa bóp cái eo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.