Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Trở về Bích Thương viện, lau sạch sẽ mồ hôi trên người rồi, Lung Nguyệt bảo đám người Hoán Ngọc lui xuống, sau đó ngâm tay vào chậu nước đá, nghe những lời êm ái của Bùi Nguyên Tu rót vào tai, trong lòng nàng không ngừng phân vân, có nên hỏi rõ ràng về những gì mà mình đang nghi ngờ không?

Mà Bùi Nguyên Tu lại đường hoàng tử tế, đi tới Bắc Cương làm phiên vương, cho đến bây giờ, không có gì mà nàng không rõ cả, ngay cả chuyện của Phủ Sơn Quận quân Lý Cảnh Nhan, thê muội của con trai trưởng Thừa Quận vương, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay như một cuốn sổ thu chi. 

Hắn vừa nói xong, Lung Nguyệt liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi, “Có nghĩa là... Vương gia đã diệt sạch tàn dư của phản vương vào một năm trước đó sao?” 

Bùi Nguyên Tu gật đầu thật thà, hắn cố gắng nhớ lại xem còn có chuyện gì chưa nói ro với nàng. 

"Việc của Phủ Sơn Quận quân và thê muội của con trai trưởng Thừa Quận vương cũng là do Vương gia cố ý?” Lung Nguyệt tiếp tục hỏi về những điểm đáng ngờ. Nghe khẩu khí của thằng nhóc này, xem ra hắn vốn không định cưới người ta, thậm chí còn trả lời chẳng thuyết phục mấy, nhưng nàng lại cảm thấy có hy vọng, như vậy có phải là quá mức... 

"Ta thật sự không có ý nghĩ tới việc cưới các nàng ấy, tuy là một mình ở chung cũng chưa từng nghĩ tới, ặc... Chỉ gặp bọn họ có hai lần ít ỏi, cũng không phải, từng vào kinh cùng Phủ Sơn Quận quân...” Bùi Nguyên Tu nóng lòng giải thích, bắt đầu nói năng lộn xộn, không hề có vẻ mặt lạnh tanh giết người, quyết đoán sát phạt khi xử lý việc công hay cầm binh đánh giặc. 

"Nếu chưa từng nghĩ tới, tại sao còn muốn nghênh đón? Với tâm tư của Vương gia, hành động lần này sẽ dẫn tới sự nghi kỵ của đương kim Thánh thượng. Tuy rằng nghi kỵ chỉ khác một chữ so với kiêng kỵ, nhưng hàm ý trong đó lại cách nhau rất xa. Hành động lần này của Vương gia là muốn mê hoặc phụ thân Hoàng đế hay là mê hoặc hai vị Quận vương?” Lung Nguyệt híp đôi mắt phượng, đáp án trong đó tựa như đang được miêu tả một cách sinh động tận đáy lòng nàng, nhưng nàng lại không dám khẳng định, ngược lại còn do dự, nói, “Khả năng mê hoặc Quận vương không lớn, chẳng lẽ Vương gia dùng họ để... mê hoặc phụ thân?” Lung Nguyệt vừa mở miệng vừa chần chờ, hỏi mà không dám chắc. 

Bùi Nguyên Tu một lòng hy vọng có thể giải trừ hiểu lầm trong lòng nàng, bây giờ lại bị lời của nàng dẫn vào kênh rạch không lối thoát. Hắn không kịp dùng đầu óc, chỉ biết nói lời thật thà, “Tất nhiên là để mê hoặc Hoàng thượng, như vậy mới có thể cưới...” Nói tới nửa chừng, hắn chợt cảm thấy sai sai, nhưng đã không còn kịp để sửa miệng nữa rồi.

"Cưới ta? Vương gia suy tính lâu ngày, bày nhiều kế như vậy chỉ để cưới ta sao?” Lung Nguyệt vô cùng kinh ngạc vì đáp án này, đôi mắt như nước hồ thu của nàng trợn to, đôi môi anh đào nho nho hơi mở ra. 

Việc đã đến nước này, Bùi Nguyên Tu quyết định thành thật khai báo, còn hơn là khiến thê tử hiểu lầm. Đương nhiên là hắn không thể nói ra chuyện mình sống lại một kiếp, nói rồi chỉ sợ không có ai tin.

Nghe được lời cam đoan của Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt bỗng cảm thấy việc này huyền ảo làm sao. 

Lại nói, trước khi thành thân, nàng và hắn chỉ gặp gỡ ở kinh thành vài lần, làm sao hắn có thể có tình cảm với nàng? 

Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu ư? 

Dựa theo sự hiểu biết của Lung Nguyệt về Bùi Nguyên Tu, hắn là kiểu người sống thực tế. Những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt linh tinh gì ấy, hắn đều vô can. Tuy rằng sau khi thành thân, ở cùng với nhau, nói trắng ra là hắn bám người, nhưng hắn lại chẳng hiểu lãng mạn là gì. Vả lại, tính cách của hắn cũng không hợp với đám người quyền quý. Ở chung mấy tháng, Lung Nguyệt phát hiện, Bùi Nguyên Tu xem trọng công lao của đám binh lính thô lỗ, thích lui tới với bọn họ hơn.

Như vậy...

Lung Nguyệt không nhịn được mà hỏi, “Vương gia quả thật đã dồn hết tâm trí để tạo mối quan hệ thân thiết với Thái tử ca ca và Tiểu ca?” 

Bùi Nguyên Tu thành thật gật đầu. Trước mặt Lung Nguyệt, nàng hỏi gì, hắn đáp nấy.

"Chẳng lẽ khi đó Vương gia liền... Phải, nhưng mà... khi đó là vẫn còn là đứa nhỏ...” Tuy Lung Nguyệt biết mình đã đáng yêu như tuyết như ngọc từ ngày còn nhỏ, hệt như một cục bộ to tròn vậy, người ta không thể không yêu, nhưng mà... 

Không lẽ tên này... yêu trẻ con* sao?!

*Ở đây mang hàm ý không được tốt

Bùi Nguyên Tu chỉ cười mà không đáp, không phải hắn không nghĩ ra, mà là chẳng thể trả lời, bằng không sẽ phải khai ra việc mình đã sống lại một kiếp. 

"Cửu Nhi..." Bùi nguyên Tu không để ý trời nóng, hắn ôm Lung Nguyệt, tự mình “dính” lấy nàng. 

"Vương gia..." Lung Nguyệt cảm thấy xúc động, tất cả mọi chuyện đều chứng tỏ Bùi Nguyên Tu có tình cảm sâu đậm với nàng... 

Tình cảm của nữ nhân rất dễ lay động.

Lúc này, trong đầu Lung Nguyệt chỉ toàn là chân tình của Bùi Nguyên Tu, bất chấp cả việc “ban ngày động phòng”, chỉ cần hắn muốn, nàng đều phối hợp. 

Bùi Nguyên Tu ôm giai nhân ở trong lòng, nàng lại nửa nghênh đón nửa cự tuyệt, quyến rũ lạ thường, đôi môi anh đào nhỏ xinh cứ phả ra từng hơi thở nhẹ nhàng, mơn trớn vành tai của hắn, khiến người hắn ngứa ngáy không thôi. 

Rất nhiều lần trước đó, trong lòng Lung Nguyệt luôn có nhiều điều khó hiểu. Cho dù cố gắng che đậy, trong những trường hợp như thế này, đôi phu thê vẫn chẳng thể nào hài hòa, thân mật như đêm tân hôn. 

Mà ngày hôm nay...

Lung Nguyệt giống như một hồ nước nhỏ, khiến hắn sa vào, trầm mê. 

Sau một hồi say sưa tràn trề, Bùi Nguyên Tu gọi người ở bên ngoài phòng chuẩn bị nước. 

Lung Nguyệt vùi đầu giữa hai đầu gối. Cả thân thể nàng, từ ngón chân hồng đến tai đều chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho xong, nàng âm thầm rên rỉ: Hu hu hu, không còn mặt mũi để nhìn ai nữa... 

Vậy mà sắc mặt của Bùi Nguyên Tu lại vô cùng thỏa mãn, tựa như vừa được uống một ly rượu ngon. Da mặt của hắn rất dày, hắn làm như chẳng hề có việc gì xảy ra, ôm Lung Nguyệt vào trong phòng tắm... 

Cho đến khi Lung Nguyệt trở lại giường một lần nữa, ngón chân nàng đã mệt đến mức muốn cong queo. 

Là uyên ương nghịch nước đó! 

Nghĩ đến những thứ sau đó còn nằm lại trong nước ở bồn tắm, Lung Nguyệt cảm thấy một đời anh minh của mình đã bị hủy hết cả rồi. 

Thay nàng dọn dẹp sạch sẽ, Bùi Nguyên Tu sai người đổi một chậu nước đá khác, chậu nước đá trước đó đã tan thành nước rồi. Kế đó, hắn lại nằm lên giường, nhìn thê tử, cười đến mức cực kỳ thỏa mãn. 

Nào ngờ lại gặp phải ánh mắt mệt mỏi nhưng tràn đầy lửa giận của nàng. 

Bùi Nguyên Tu đã thổ lộ tình cảm trước, Lung Nguyệt cũng không định giấu giếm thêm nữa. Nàng nói ra hết tất cả những nghi ngờ của mình về Trầm Mạt Nương. 

"Vương gia, có một đêm chàng không về, trong y phục lại có một hầu bao màu xanh nhạt, có phải của Trầm Mạt Nương không?”  

Bùi Nguyên Tu gật đầu, "Đêm đó, tin tức vô cùng khẩn cấp, cho nên nàng ta mới tự mình bỏ vào tay ta.” Khó trách ngày ấy, hắn phát hiện Cửu Nhi có gì đó khác lạ, hóa ra không phải là ảo giác. 

"Lại có một ngày nọ, Vương gia say rượu trở về, trên người có mùi hương của nữ nhân, không lẽ là Trầm Mạt Nương? Ta ngửi ra mùi ấy rất giống với mùi ở trên hầu bao.” Lng Nguyệt nắm lấy một lọn tóc mai của Bùi Nguyên Tu, quấn từng vòng một trên đầu ngón tay. 

"Hồi nào?" Bùi Nguyên Tu cảm thấy mịt mờ, khó nhớ. 

"Ngày ấy ở trước cửa kho lớn, Tiểu Mã tiên sinh tới tìm Vương gia!” Lung Nguyệt trả lời.

"Ặc... Ngày ấy à? Tiểu Mã tiên sinh cầu hôn không được, cho nên mới nhờ ta đi thuyết phục, nào ngờ Trầm Mạt Nương lại cự tuyệt ngoài cửa, trong lòng khó chịu, do đó liền tìm mấy vị tướng quân để cùng uống rượu, có lẽ mùi hương ấy lan ra từ chỗ của Tiểu Mã tiên sinh.” Bùi Nguyên Tu nhớ lại một cách cẩn thận. Ngày hôm đó, trên người Tiểu Mã tiên sinh tràn đầy mùi thơm ngào ngạt của Trầm Mạt Nương, có thể là từ chỗ hắn ta mà lan sang mình. 

Lung Nguyệt nghe vậy liền khẽ cười, nói, “Dám để Tĩnh Bắc vương ở ngoài cửa, Trầm Mạt Nương này cũng can đảm lắm!” 

Bùi Nguyên Tu cắn vào môi nàng, nói, “Cười nhạo ta? Hả?”

"Cửu Nhi không dám!" Lung Nguyệt cong môi, mỉm cười, hỏi ra điều nghi ngờ cuối cùng ở trong lòng, “Ngày ấy ở phố Nam, tại sao Vương gia lại bước ra từ nhà mẹ ruột của Trầm Mạt Nương?” 

Nghe câu hỏi cuối cùng của nàng, Bùi Nguyên Tu chợt hiểu ra, vì sao Lung Nguyệt luôn bình tĩnh, đối xử nhàn nhạt với mình. Tất cả mọi nghi ngờ trong lòng đều đã được giải quyết sáng tỏ. 

Hóa ra là vậy! Hóa ra... 

Bùi Nguyên Tu chợt giống như hung ác, hắn xoay người lại, đè lên thê tử, nói rất hung tợn, “Vì sao nàng cứ âm thầm tự đoán như vậy?” Dứt lời, hắn liền cắn chóp mũi Lung Nguyệt. 

Lung Nguyệt hơi nghiêng đầu để cứu cái mũi, sau đó giận dữ, liếc hắn một cái, nói, “Ngày hôm đó, ta đã cố ý bẩm với Vương gia rằng mình muốn tới phố Nam rồi mà...” 

"Ặc..." Bùi Nguyên Tu chợt nhớ lại, hôm đó Lung Nguyệt có nói qua, bây giờ nghĩ tới mới phát hiện nàng đã nói bóng nói gió, mà chính hắn cũng không để tẩm cho lắm! 

Thế nhưng, chủ nghĩa của đại nam tử vốn đã ăn sâu vào xương cốt của người cổ đại đột nhiên trỗi dậy, Bùi Nguyên Tủ chợt cảm thấy lúng túng, “Vì sao không hỏi thẳng, xưa nay gia đâu có cong cong quẹo quẹo?” 

"Hỏi thẳng? Vương gia có từng nghĩ sẽ nói rõ mọi chuyện với ta hay chưa?” Lung Nguyệt liếc hắn, sau đó lại nói, “Vương gia sẽ không cong cong quẹo quẹo ư? Sao ta lại có thể gả cho...” 

"Ha ha... khà khà..." Bùi Nguyên Tu bị nàng nhìn một hồi mà chột dạ. Hắn cười gượng hai tiếng, sau đó liền không buông tha cho cái miệng nhỏ của nàng, cứ hung hăng hôn tới, bàn tay to bắt đầu trở nên không đàng hoàng. 

"Vương... Vương gia... Mệt..."

Lung Nguyệt âm thầm rên rỉ, chẳng lẽ vì mấy ngày trước như con cá chết mà hôm nay hắn bực tức, ác độc đến thế này sao? 

Hắn luôn luôn khắc chế bản thân, sợ làm thân thể nhỏ của Lung Nguyệt bị đau, khó mà có được cơ hội buông thả như thế này. 

Lại ăn thê tử thêm một lần nữa, hắn cười sung sướng, thỏa mãn vô vàn, ôm lấy Lung Nguyệt đang đổ mồ hôi đầm đìa. 

Lại khiến Lung Nguyệt cảm thấy mình đang gây chú ý quá! 

Âm thầm nghiến răng, nàng đẩy Bùi Nguyên Tu ra, giọng nói hơi khàn khàn, “Đồ thối tha! Nóng quá!” 

Bùi Nguyên Tu nghe mà chẳng để bụng. Hắn cười, gọi người ở bên ngoài chuẩn bị nước, nào ngờ lại bị ngón tay ngọc của Lung Nguyệt che ngang miệng. Dư âm hãy còn chưa tan, đôi mắt phượng của nàng trở nên giận dữ, mắng hắn, “Đừng bảo họ mang nước vào, xấu hổ chết đi được...” Dứt lời, nàng chui đầu vào giữa đống gối mềm, cảm thấy bản thân muốn chết cho xong. 

Ngón tay đầy vết chai trên bàn tay thô ráp của Bùi Nguyên Tu vuốt nhẹ lỗ tai đang ửng đỏ của nàng. Hắn nở nụ cười. Không lâu sau, hắn tự mình đứng dậy, mang chậu nước nóng tới, lau người cho Lung Nguyệt. 

"Vương gia... Nước này..." Lung Nguyệt chu miệng, hỏi.

"Trong bình trà có nước ấm, không ai biết đâu!” Bùi Nguyên Tu cười. 

Lung Nguyệt rướn cổ nhìn xem, quả thật là trong chiếc chậu đồng có mấy lá trà đang nổi lơ lửng. Nàng an tâm, nở nụ cười ngại ngùng với Bùi Nguyên Tu. 

Tốt xấu gì cũng phải lau người một chút, mặc quần áo vào. Đúng lúc đó, Hoán Ngọc ở ngoài cất tiếng hỏi, “Vương gia, Vương phi, mang bữa tối lên được chưa ạ?” 

"Mang lên đi!" Bùi Nguyên Tu trả lời.

Ngay sau đó, hắn bế Lung Nguyệt đang bủn rủn cả người, đặt nàng ngồi lên ghế ở gian phòng phía ngoài. 

Dọn cơm xong, không cần đám người Hoán Ngọc hầu hạ nữa, Lung Nguyệt đuổi các nàng xuống để họ tự dùng cơm, Bùi Nguyên Tu tiếp tục nói đến vấn đề còn dở dang của đề tài ban nãy, “Ngày hôm đó, lúc Cửu Nhi đến phố Nam, nhìn thấy ta, thật ra lúc đó ta đang đi thuyết phục.” Gặp một khối thịt cá ngon lành vào chén của Lung Nguyệt, hắn lại nói, “Hôm đó, ta cùng các vị tiên sinh và phụ tá ra ngoài thành, xem xét việc khai khẩn đất hoang để làm ruộng như thế nào rồi, sau đó lại tới doanh trại nô dịch để tìm người có thể dùng được. Lúc trở về, Tiểu Mã tiên sinh kéo ta đi thuyết phục người khác, lúc đó cũng có Tiểu Mã ở đấy, sao nàng lại không thấy nhỉ?” 

Lung Nguyệt nghe Bùi Nguyên Tu nói xong, đôi mắt phượng của nàng khẽ chớp một cái. Lúc đó, nàng chỉ lo để ý đến hắn và nữ nhân mặc áo màu lục kia đang bước ra khỏi viện, đầu óc tựa như trống rỗng, không nhìn thấy thêm một cái gì nữa, đáy mắt và cõi lòng đều tràn ngập hai chữ “Ngoại trạch”*.

*Nhà ở bên ngoài – Nhà để nuôi tình nhân

Quan tâm quá nhiều sẽ bị rối, có lẽ là như thế!

Nếu như lúc đó, nàng nhìn rõ bằng hai mắt, có lẽ sẽ chẳng khiến bản thân khó chịu qua nhiều tháng ngày như vậy.

"Sau này, nếu có nghi ngờ cái gì, nàng đừng tự mình suy nghĩ lung tung, nhất định phải hỏi thẳng ta, được không?” Bùi Nguyên Tu nâng cằm Lung Nguyệt lên, nhìn đôi mắt long lanh như hồ thu của nàng, câu nói tựa như lời hứa mà lại giống như một câu thề, hắn nói với vẻ cực kỳ thận trọng, “Ta chỉ có nàng, cũng chỉ muốn nàng...” 

Sau đó, hắn lại than nhẹ một tiếng, nói, “Sau này, chỉ cần là việc liên quan đến nữ nhân khác, ta sẽ không giấu diếm bất cứ chi tiết nào, nói rõ hết cho Cửu Nhi biết, được chứ?” Nghĩ sai thì hỏng hết, vốn dĩ hắn không nghĩ sẽ bị nàng hiểu lầm, nào ngờ lại vì một sai sót ngẫu nhiên mà gần mặt - cách lòng với Cửu Nhi. 

Lung Nguyệt gật đầu, cầm ly nước hoa hồng trong tay lên, nói, “Cửu Nhi tự nhận là mình đã oan uổng gia, xin dùng thứ này để tạ tội!” Dứt lời, nàng lấy tay áo che miệng, uống một hơi cạn sạch.

"Hừ!" Bùi Nguyên Tu giống như không vui, nói, "Nếu hiểu lầm ta một lần nữa, ta sẽ phạt nàng giống như chiều hôm nay!” 

Nghe hắn nói lời ấy, trong nháy mắt, từ tai đến đầu ngón chân của Lung Nguyệt đều hồng cả lên. Nàng kêu mấy chữ, “Đồ dê xồm!” 

Thế nhưng, trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, “Một đời một kiếp một đôi người”, đối với nam nhân ở trước mặt, nàng có nên chờ mong hay không? 

Giải trừ hiểu lầm, đôi phu thê trẻ tuổi lại tựa keo sơn như lúc ban đầu. 

Một ngày nọ, Lung Nguyệt lại cầm hộp thức ăn, bước đến thư phòng ở ngoại viện như thường lệ để tìm Bùi Nguyên Tu. Tiểu Mã tiên sinh đang ở ngoài cửa, ló đầu ra nhìn. Vừa thấy nàng, hắn ta liền bước vội mấy bước tới bên cạnh rồi khom người, vái chào, nói, “Tại hạ bái kiến Vương phi!” 

"Tiểu Mã tiên sinh!" Lung Nguyệt khẽ vuốt cằm, bước lên phía trước. 

"Vương phi dừng bước!" Tiểu Mã tiên sinh ở phía sau nàng vội la lên. 

"Tiểu Mã tiên sinh, có chuyện gì?" Lung Nguyệt dừng lại, xoay người rồi hỏi. 

"Tại hạ có một chuyện muốn nhờ!" Tiểu Mã tiên sinh trả lời do dự. 

Lung Nguyệt vừa nghe liền cười nhẹ, “Tiểu Mã tiên sinh, nếu có việc thì nên đi cầu Vương gia mới phải, ta chỉ là một phụ nhân ở hậu trạch, sao có thể giúp được?” 

"Chuyện này..." Vẻ mặt của Tiểu Mã tiên sinh rất ấm ức. Vì Trầm Mạt Nương, mấy ngày qua, hắn đã quấy rầy Vương gia không ít lần, lại không hiểu vì sao ban đầu Vương gia muốn giúp, nhưng bây giờ chỉ cần nghe đến ba chữ “Trầm Mạt Nương” thì liền nhíu mày thật chặt, tựa như có thể giết chết một con ruồi luôn vậy. 

Tiểu Mã tiên sinh không rõ tại sao Vương gia lại đột nhiên phiền chán Trầm Mạt Nương. Hắn ta không biết một điều, bây giờ, đối với Trầm Mạt Nương, Bùi Nguyên Tu không những phiền chán mà còn muốn cách xa. 

Trong lòng Bùi Nguyên Tu, hắn sớm đã quy hết tội danh lên đầu Trầm Mạt Nương về việc khiến mình và Lung Nguyệt không thoải mái. Hắn chỉ biết một điều: Nếu không phải do nàng ta, sao hắn và Cửu Nhi lại suýt xa cách! 

Cho nên, bây giờ, chỉ cần là việc có liên quan đến Trầm Mạt Nương, hắn đều không muốn đề cập tới, ngay cả nhìn Tiểu Mã tiên sinh mà hắn còn nhíu mày, hắn nào còn lòng dạ để quản mấy cái chuyện đó chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.