Việc này không nên chậm trễ, ta mang Tiểu Tứ cùng Lệnh Hồ Tử Ngang đi tới núi hoang vu. Ta đem lựu đạn đốt, sau đó dùng sức ném ra để tránh lần đầu tiên thất thủ ta cố ý đem ngòi nổ làm cho dài hơn so với bình thường.
"Vân Khuynh công tử chính là muốn cho chúng ta nhìn cái này?" Lệnh Hồ Tử Ngang buồn cười hỏi.
"A, kịch hay ở phía sau. Các ngươi cũng đè lỗ tai đi." ta cảnh cáo. Tiểu Tứ cùng Lệnh Hồ Tử Ngang Hồ liền đè lỗ tai.
Ba, hai, một... Đùng một tiếng, lựu đạn nổ, Tiểu Tứ sợ núp ở phía sau ta, ta đưa tay đem Tiểu Tứ ôm vào trong ngực. Lệnh Hồ Tử Ngang bị sợ trợn mắt hốc mồm, một cái núi hoàn hảo không sứt mẻ chỉ một giây xuất hiện một cái lỗ thủng to, chắc hẳn ai thấy cũng sẽ sợ ngây người đi.
"Vân Khuynh, đây rốt cuộc là cái gì?" Li Tịch ở trong ngực ta hỏi.
"Đây là để cho nàng không cần gả cho nam nhân man rợ đó để cứu lấy giang sơn." Ta ở bên tai Li Tịch nói.
"Ngươi... Ngươi thế nào biết? " Li Tịch giật mình hỏi.
"Ta không cho phép ở trước tên của nàng không phải họ của ta." Ta nói.
"Vân Khuynh công tử, ngươi... Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?" Lệnh Hồ Tử Ngang phục hồi tinh lại tinh thần hỏi.
"Ta nha... Ta là tướng công tương lai của Tiểu Tứ." Ta tự tin nói.
"Ngươi... Ngươi chớ nói bậy bạ, ta mới không đáp ứng ngươi. " Li Tịch mặt đỏ tới mang tai đánh vào ngực ta. Hành động này để cho Lệnh Hồ Tử Ngang ném tới một biểu tình "Nguyên lai là như vậy", Li Tịch càng xấu hổ, cuối cùng trực tiếp vùi đầu ở trong ngực ta.
"Vân Khuynh công tử, ngươi là thật sự thích Tiểu Tứ? " Lệnh Hồ Tử Ngang hỏi.
"Đâu chỉ riêng ta, ta cùng Tiểu Tứ là yêu thương lẫn nhau. Chúng ta còn hẹn ước sẽ cùng nhau chung sống hài hòa." Ta sờ đầu một cái người trong ngực.
"Thực không dám giấu giếm, ta là Tiểu Tứ đích huynh trưởng, cũng là hoàng đế quốc gia này. Nước ta quanh năm gặp nước nam quấy rầy, cuộc sống trăm họ khổ không thể tả. Vì để cho trăm họ an cư lạc nghiệp, chúng ta chỉ được nhẫn nhục gánh trọng trách, nước nam hướng nói lên thỉnh cầu kết thân. Ngươi cùng Tiểu Tứ yêu nhau, ta cũng không có ý chia rẽ uyên ương, nhưng ta không thể bởi vì những thứ tư tình nhi nữ này mà để nước ta trăm họ trong dầu sôi lửa bỏng. Có thể giải cứu Tiểu Tứ cùng nguy cơ nước ta, cũng chỉ có thần vật ngươi mới vừa rồi ném ra." Lệnh Hồ Tử Ngang nghiêm túc nhìn ta.
"Nếu ta đồng ý giúp đỡ, ngươi có phải hay không sẽ gả Tiểu Tứ cho ta? " Ta mệt mỏi, cái này Lệnh Hồ Tử Ngang là Li Tịch đích hoàng huynh hay là hoàng đế, ta mục đích chỉ là muốn cùng Li Tịch vĩnh viễn chung một chỗ.
"Dĩ nhiên, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta ngày mai sẽ trở về cung." Lệnh Hồ Tử Ngang cố ý dùng "Trẫm" tự xưng, là muốn ta tin tưởng hắn. Không quan hệ, dù sao vô luận hắn có đáp ứng hay không, ta cũng phải trợ giúp hắn, ta cũng không muốn Tiểu Tứ nhà ta gả cho cái gì nam vương.
"Ta còn có một chuyện muốn nhờ. Lúc Trở về cung ta có thể hay không mang theo gia quyến?" Ta mới sẽ không bỏ rơi Du Nhã cùng Ngưng Thương đâu ~
"Dĩ nhiên có thể. Vậy ngày mai giờ Thìn chúng ta liền khởi hành đi, bây giờ đi về." Lệnh Hồ Tử Ngang xoay người rời đi.
Chúng ta trở lại thanh lâu, ta lập tức đi thông báo Du Nhã cùng Ngưng Thương. Nhưng mà, Du Nhã không phải hỏi tại sao, mà là hỏi Kỳ Nhi sẽ hay không cùng đi chung. Ta có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Du Nhã nhà ta thích Kỳ Nhi kia sao? Ta nói cho nàng Kỳ Nhi cũng sẽ cùng chung khởi hành, nàng trong mắt xuất hiện một tia mâu thuẫn. Ta không có nói ra nghi vấn trong lòng ta, bởi vì ta biết, chỉ cần thời cơ thích hợp, Du Nhã tất chủ động đem hết thảy nói ra. Ta rời phòng Du Nhã, sau đó trở lại phòng mình bắt đầu thu thập đồ. Chỉ chốc lát sau, hết thảy cũng dọn dẹp thật chỉnh tề, kết quả là ta chuẩn bị lên giường ngủ.
"Du Nhã, tối nay chúng ta còn phải giả bộ ngủ sao?" Ngưng Thương cắt tỉa tóc hỏi.
"Ngưng Thương, ngươi có thể hay không đến phòng Vân Khuynh tạm đợi một hồi?" Du Nhã xin lỗi hỏi.
"Dĩ nhiên có thể, nhớ cùng nàng nói một chút." Ngưng Thương cầm cái lược, thổi tắt cây nến, đi ra khỏi phòng cũng hướng phòng Vân Khuynh đi tới.
Ngưng Thương đi không lâu, Kỳ Nhi lại lén lén lút lút vào phòng Du Nhã Nàng như cũ dựa vào mép giường và tập ứng trong giấc mộng Du Nhã nói chuyện.
"Đêm nay sẽ là lần cuối cùng ta tới nói chuyện với ngươi. Ta ngày mai liền theo Li Tịch công chúa trở về cung, chỉ sợ sau này muốn xuất cung khó hơn. Du Nhã nha, cho dù là lừa gạt ta, ta cũng muốn nghe ngươi nói một tiếng ngươi thích ta. Ngày hôm qua hôn ngươi, ta trắng đêm khó ngủ. Cho dù chìm vào giấc ngủ trong mộng cũng là một đoạn cùng ngươi chung đụng. Ta thật rất hạnh phúc, nhưng là... Khi ta mở hai mắt ra trên giường của ta như cũ cũng chỉ có ta. Ta hy vọng, ta tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Du Nhã... Du Nhã, ta phải đi, nếu như có một ngày hai ta có thể gặp lại, hy vọng ngươi sẽ còn nhớ ta tồn tại. "
Kỳ Nhi chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng hôn lên trên môi Du Nhã liền rời đi, Du Nhã nằm ở trên giường đã rộ lên quyết định.
"Ngưng Thương nha, ta thật là mệt nha, có cái gì chuyện ngày mai nói sau được không?" Cái này Ngưng Thương hơn nửa đêm chạy tới cùng ta kéo đông kéo tây, sớm đã vượt qua thời gian ngủ, ta ngoan ngoãn rất chính xác liền lên giường để ngủ, Ngưng Thương có thể kéo đến bây giờ đã là cực hạn của ta.
"Ta có thể ngủ ở đây một đêm không?" Hay lắm... Hóa ra nàng hơn nửa đêm chạy tới cùng ta kéo đông kéo tây là muốn ở nơi này mượn ngủ một đêm sao?!
"Ngươi tới nói một cái không phải tốt sao? Tới, ngươi ngủ ở bên trong, ta ngủ, ngủ ngon." Ta lập tức thổi tắt cây nến, bay nhào lên trên giường.
Hôm nay Du Nhã rất sớm liền rời giường, nàng một sáng sớm ôm chăn, đi ở trên hành lang, tìm được mục tiêu thẹn thùng tiến vào. Vừa vào đến bên trong, nàng liền thấy Kỳ Nhi ngủ say. Nàng nhẹ nhàng đi đến Kỳ Nhi ngủ trên giường, nhìn dung nhan Kỳ Nhi lúc ngủ. Nàng đưa ngón tay ra, khẽ vuốt mi Kỳ Nhi, mũi, gò má... Cuối cùng, ngón tay dè dặt lướt qua trên môi của Kỳ Nhi.
Du Nhã ngưng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú này, từ từ đến gần, đến gần... Cho đến mặt Kỳ Nhi cùng nàng gần ngay trước mắt, nàng dừng lại. Đi theo mũi Kỳ Nhi thở ra hơi nhẹ nhàng đánh vào trên mặt Du Nhã, Du Nhã nhắm mắt hưởng thụ. Nhưng mà, đang lúc Du Nhã chơi được đang vui sướng thì Kỳ Nhi tỉnh lại.
Kỳ Nhi vừa mở mắt, liền thấy một tấm tính khí trẻ em tức giận cùng mặt mình sát rất gần. Khi nàng muốn một chưởng đánh bay người kia, nàng bỗng dưng phát hiện đây là người mà nàng muốn vừa mở mắt liền có thể thấy gương mặt đó. Kỳ Nhi khó có thể tin nhìn người trước mắt, hô hấp cũng trở nên không quy luật. Du Nhã mở mắt, đập vào mi mắt là mặt đỏ tới mang tai của Kỳ Nhi.
"Phốc xuy, tảo an (*),đần Kỳ Nhi." Du Nhã cười khẽ.
"Sớm... Tảo an... Du... Du Nhã..." Kỳ Nhi phảng như đặt mình vào giữa tiên cảnh, ngượng ngùng đáp lại Du Nhã.
" Thế nào bây giờ mới hiểu phải xấu hổ? Ngươi mỗi ngày buổi tối cũng tới cùng ta nói những chuyện kia sẽ không xấu hổ sao?" Du Nhã khứu Kỳ Nhi.
"Ngươi... Ngươi đều nghe được...?" Kỳ Nhi kinh ngạc hỏi.
"Trời biết đâu ~ ta như thế nào ngủ ở trước mặt ngươi lại không nghe được chứ?" Du Nhã nhẹ nhàng hôn vào môi Kỳ Nhi một cái.
Kỳ Nhi kinh ngạc vui mừng nhìn Du Nhã, Du Nhã không để cho Kỳ Nhi nói cái gì, nàng mở miệng nói: "Nhanh lên một chút thức dậy thu dọn đồ đi, một hồi chúng ta còn phải vào cung đấy."
Khi Kỳ Nhi vẫn còn đang suy tư lời Du Nhã, Du Nhã đã trở về phòng đi. Mà nàng vừa vào phòng, liền thấy Ngưng Thương đang uống trà. Du Nhã hướng Ngưng Thương ném ra một nụ cười, hết thảy liền đều không nói.
Đến giờ Thìn, tất cả mọi người đều thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị lên đường.
(*) Tảo an: Chào (lời chào lúc gặp mặt nhau vào buổi sáng)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]