*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, phủ Trưởng Công chúa.
Trong vườn hoa Dưỡng Tâm Các bày hai chiếc kỷ trà [ bàn thấp ], trên chiếc kỷ trà có một cây đàn cổ. Người ngồi ở trên là nhạc công Tiêu Tiêu, ở dưới là Tô Hinh.
Tô Hinh quy củ ngồi, hai mắt nhìn dây đàn, dường như rất chăm chú. Con ngươi linh động thỉnh thoảng hiện ra tia giảo hoạt khó nhận ra.
Tiêu Tiêu từng là cái tên đầu bảng của Như Ý Lâu, Hồ Châu, Như Ý Lâu là sản nghiệp của Thiên Ngọc Lâu, sau đó được Ngọc Khanh Hồng "biếu tặng" cho Cố Nguyệt Mẫn, từ đó là nhạc công của phủ Trưởng Công chúa.
"Tiểu Điện hạ, người lại thất thần rồi." Tiêu Tiêu dùng câu trần thuật.
Không phải Tô Hinh diễn không tốt, mà những năm này Tiêu Tiêu nhìn nàng lớn lên, đối với hành vi mờ ám của nàng đã quá rõ ràng. Mỗi một cái nghiêng đầu, mỗi một ánh mắt, Tiêu Tiêu phu tử [ lão sư ] đều có thể biết người học trò này lại đang có ý định trốn học.
Tô Hinh, mười ba tuổi, được Cố Nguyệt Mẫn hun đúc đã hiểu làm thế nào để dùng thái độ khác nhau đối phó với người khác nhau, chỉ thấy nàng ngoan ngoãn cười, ánh mắt vô tội nói: "Tiêu Tiêu, ta chỉ đang suy nghĩ thủ khúc năm đó người đàn cho mẫu thân!"
Nói đến chuyện này, Tiêu Tiêu nghiêm trang bên trong lộ ra mấy phần kính nể cùng hoài niệm. Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-tha-mang/3259394/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.