Cách Nhạc Châu còn khoảng hai ba mươi dặm đường, Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn ỷ vào võ nghệ cao cường, không đi quan đạo [ đường chính ], mà đi đường nhỏ để du sơn ngoạn thủy.
Rừng cây cạnh đường nhỏ, một con thỏ màu xám đang hưởng dụng bữa trưa trên mặt đất, bỗng nhiên lỗ tai giật giật, thân thể đứng lên nhìn khắp nơi.
Vèo —
Ba mũi tên đồng thời rít gào bay đến, cắm bên cạnh nó tạo thành hình tam giác, đem nó vây vào trong. Tiểu thỏ xám run một cái, chân khẽ lật, té xỉu trên đất.
"Cư nhiên té xỉu..." Cố Nguyệt Mẫn cười đến run rẩy hết cả người, ngã vào lòng Nguyên Thương. Hoàng gia hàng năm vây săn, nàng cũng từng hành tẩu giang hồ, nhưng từ nhỏ đến giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con thỏ có ý tứ [ thú vị ] như vậy.
Tô Hinh từ trong lòng Nguyên Thương nhảy xuống, chạy tới đem con thỏ té xỉu ôm vào trong ngực, cũng không ngại bẩn, thật vui vẻ chạy về, "Mẫu thân, ta nuôi nó!"
Cố Nguyệt Mẫn rất có hứng thú nhìn thoáng qua con thỏ đặc biệt này, cười nói: "Được!"
Nguyên Thương mang cung trên lưng, đem Tô Hinh ôm đến ngồi trên lưng Dung Dung, nàng nắm dây cương, Cố Nguyệt Mẫn đỡ Tô Hinh, con ngựa đỏ thẫm một mình vác hành lý theo phía sau, ánh mắt ủy khuất nhìn chủ nhân vắng vẻ mình!
Sắp ra khỏi cánh rừng, Nguyên Thương bỗng nhiên cảnh giác dừng lại, Cố Nguyệt Mẫn thấy thế nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy xa xa có tiếng đao kiếm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-tha-mang/3259392/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.