Chương trước
Chương sau
Vừa thấy Vương gia nhà mình bị bắt, vốn đang hoảng sợ, Sở binh càng liên tục lui về sau.

Lúc này, Cố Duệ mang theo Long Võ Quân đuổi tới, lập tức đem Sở quân vây quanh dưới tường thành. Hạ Tử Hàm mang theo binh sĩ xông lên, chỉ khoảng nửa khắc đem mấy trăm Sở binh tứ cố vô thân * chém giết tan nát.

( *) Tứ cố vô thân: Không nơi nương tựa.

Nguyên Thương gác kiếm trên cổ Sở vương, đối với hắc y nhân trên tường thành hô: “ Còn không mau cút xuống! Nếu không lập tức cho Sở vương các ngươi mệnh tang hoàng tuyền *! “

( *) Mệnh tang hoàng tuyền: Mất mạng.

Trên tường cung, hắc y nhân kiềm giữ Minh Huy Công chúa không biết làm thế nào cho phải.

Ai ngờ Sở vương bị bắt giữ còn cứng cổ lớn tiếng phẫn nộ mắng: “ Ai cũng không được phép đầu hàng! “

Nguyên Thương trường kiếm tránh động mạch, rạch ở cổ hắn, âm trầm uy hiếp nói: “ Sở vương Điện hạ, mời ngươi hạ lệnh, để bọn họ buông binh khí! “ Nguyên Thương biết cấu tạo cơ thể, tránh để động mạch chảy máu, đem thịt trên cổ hắn cắt khoảng nửa tấc, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng không thương tổn tánh mạng.

“ Thúi lắm! “ Sở vương bụng cùng cổ tràn đầy máu tươi, lại không chút nào sợ hãi, “ Không cho thả! Có Minh Huy trong tay, hắn còn có thể cố kỵ một hai, thả Minh Huy, bên ta cũng chỉ có thể mặc cho chúng xâm lược! Không thể thả! Ai cũng không cho thả! “

Cố Duệ ngồi trên lưng ngựa hô: “ Nhị ca, ta trước mặt mọi người ở đây thề, chỉ cần ngươi thả Minh Huy, ta sẽ cho ngươi rời đi, tuyệt không ngăn cản! “

“ Cút ngay! Tiểu mao tử còn chưa dứt sữa như ngươi , có tư cách gì ở trước mặt bổn vương bảo đảm? Để cho Trưởng Công chúa đến! Để cho Cố Thường Y đến thề! “

Sở vương biết Cố Thường Y đến đây, biết nơi này do Cố Thường Y định đoạt. Nhưng Cố Thường Y là giả, người giả trang đang kiềm giữ hắn đấy, đến chỗ nào tìm Cố Thường Y tới cho hắn? Cho dù tìm đến đây, Nguyên Thương tuy rằng phẫn [ giả ] có mấy phần tương tự, nhưng dù sao cũng chưa gặp qua người thật Cố Thường Y , khác biệt không nhỏ, Sở vương quen thuộc Cố Thường Y như vậy khẳng định có thể nhìn ra sơ hở.

Cho nên Cố Duệ chỉ có thể cười lạnh nói: “ Ai có thể làm cho cô cô cúi đầu? Trên đời này người duy nhất có thể khiến cho cô cô cúi đầu đã mất rồi! Ngươi muốn sống, tốt nhất thừa dịp cô cô còn chưa đến, mau cút nhanh đi! Nếu không, dựa theo thủ đoạn của cô cô, sẽ khiến ngươi vĩnh viễn cũng không thể quên! “

Sở vương lại nhìn xa xa thấy đã xuất hiện hơn trăm kỵ binh, cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập thê lương của anh hùng mạt lộ * , nói: “ Cố Thường Y sao còn chưa tới? Nàng biết Minh Huy xảy ra chuyện, còn có thể không xuất hiện? Ta xem, Cố Thường Y là giả, Thanh Lang kỵ cũng là giả! “( *) Anh hùng mạt lộ: Người anh hùng gặp lúc khốn cùng, không còn lối thoát.

Sở vương xuất thân quân đội, tuy rằng công phu không cao, nhưng có mưu lược, gan dạ sáng suốt, ánh mắt cũng là nhất đẳng, năm đó cũng từng gặp qua Thanh Lang kỵ, vừa thấy thiết kỵ kia, chỉ biết không phải Thanh Lang kỵ thấy ban đầu.

Sở vương nhìn Cố Duệ nói: “ Không thể tưởng được, kết quả, lại bị đám mao đầu tử các ngươi phá hư! Đến a, giết ta a! Được làm vua thua làm giặc, ta không sao cả! Để cho Minh Huy bồi ta cùng chết cũng tốt lắm! “

“ Mạng của ngươi sao có thể sánh với mạng nàng? “ Nguyên Thương cười lạnh một tiếng, ghé vào lỗ tai hắn nói, “ Ta nhớ rõ ngươi có một muội muội - Trường Nhạc Công chúa, nhu thuận đáng yêu, được Hoàng Thượng cùng mẫu phi ngươi yêu thích? Nếu Minh Huy có việc, ta sẽ không giết ngươi, mà còn thả ngươi! Nhưng mà, ta muốn đem mẫu phi cùng muội muội ngươi đưa đến Hung Nô, để cho Hung Nô man di nếm thử tư vị các nàng! Ngươi không phải có ba đứa con trai sao? Ta thiến bọn họ, đưa đến Tần quốc, ở trong hoàng cung hậu Tần triều làm thái giám, nói không chừng Tần đế sẽ rất thích! Bốn nữ nhi của ngươi, khẳng định đều là tiểu mỹ nhân đi, nếu đưa đến thanh lâu ở phía Đông Lữ đế, vài năm sau tất nhiên sẽ được vạn người hâm mộ! “

Sở vương trừng mắt quay đầu nhìn nàng, “ Ngươi... ngươi làm sao dám? “ Tô Kì là người Tô gia, cho dù Cố Khoan làm phản, muội muội cùng nữ nhân Cố Khoan vẫn là người Hoàng tộc Cố thị, mẫu phi hắn cũng là phi tử của Hoàng đế Cố Kiến Khôn, Hoàng đế có lẽ sẽ nhốt bọn họ, giết bọn họ, nhưng tuyệt sẽ không vũ nhục bọn họ. Tô Kì nếu dám làm như vậy, khiến Cố thị hoàng tộc hổ thẹn, Hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhưng hắn nhìn vào mắt Nguyên Thương, thấy quyết tuyệt không hề che giấu, giọng nói khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo: 

“ Kiếp này ta vốn hai bàn tay trắng, duy nhất trọng yếu chỉ có một mình nàng, ai dám động nàng, ta sẽ khiến cho người đó thống khổ hơn ta một ngàn lần, một vạn lần! “

Sở vương có chút sững sờ. Hắn ở trong mắt, ở trong giọng nói của Nguyên Thương không phát hiện ra có chút giả dối nào, hắn thậm chí có thể cảm giác được, Minh Huy nếu có gì không hay xảy ra, Tô Kì nhất định sẽ làm được chuyện như vậy! Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy vị Phò mã này, sao lại điên cuồng như vậy? Hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng thị huyết của Nguyên Thương, lẩm bẩm nói: “ Ngươi, ngươi là người điên... “

Nguyên Thương cười lạnh: “ Có thể khiến người ta nổi điên, không phải chỉ có ngôi vị Hoàng đế! “

Trong lúc Sở vương sững sờ, trên tường thành vốn nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ - Trúc Ngữ bỗng nhiên nhảy dựng lên, một kiếm đâm về phía tên hắc y đang kiềm giữ Công chúa.

Nàng vốn ở phía sau mấy tên hắc y nhân, mọi người thấy nàng toàn thân đều là máu, còn tưởng rằng đã chết, hoàn toàn không dự đoán được nàng có thể đột nhiên cầm kiếm nhào lên. Một tên hắc y nhân bị Trúc Ngữ dùng trường kiếm đâm xuyên ngực.Nhóm hắc y nhân bất thình lình bị một kiếm làm đình trệ, nhất thời không kịp phản ứng, Minh Huy Công chúa ngửa đầu về phía sau lộn người, đồng thời thuận tay nhặt thanh trường kiếm trên đất, lật tay ngăn trở mũi kiếm truy kích.

Một tên thuộc hạ mắt đỏ ngầu nhìn Trúc Ngữ, nói: “ Giết ngươi! “ , rồi vung kiếm tiến tới. Trúc Ngữ mất máu quá nhiều mặt sớm tái nhợt, vừa mới đâm ra một kiếm đã muốn dùng hết toàn bộ khí lực của nàng, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập quyết liệt nhìn thẳng trường kiếm đẫm máu sắp sửa lấy đi tính mạng của nàng.

Bên cạnh một thân ảnh thấp bé bỗng nhiên nhào tới, chặn lại thanh kiếm. Trúc Ngữ sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ, nhưng như trước cắn răng mắng: “ Ai muốn ngươi tới cứu! “

Tô Ấm một bên cùng địch nhân dây dưa, một bên nói: “ Ai muốn cứu ngươi? Ta đây là giết địch! “

Phía dưới tường Sở vương chợt thấy cổ áo căng chặt, thân thể bay lên. Sắp đến tường cung, bị người phía sau dùng sức ném một cái.

“ Cầm lấy Sở vương đi! “

Hắc y nhân đang cùng Tô Ấm, Minh Huy Công chúa dây dưa thấy thế, nhanh chóng phi thân chạy đến, tiếp được Sở vương từ trên không.

Nguyên Thương vững vàng dừng ở bên cạnh Minh Huy Công chúa, một tay đem Minh Huy Công chúa yếu ớt ôm vào trong ngực.

Lúc này, dưới thành dị thường huyên náo, thì ra là nhóm binh lính của Sở vương ở Đông môn, Tây Môn cùng Bắc môn chạy đến. Trong đó một tên tướng lãnh hô: “ Vương gia! Đông môn Bắc môn còn ở trong tay quân ta, Vương gia đi mau! “

Cung thủ hắc y vội vàng chạy qua chữa thương giúp Sở vương, Thần Cơ Tử cũng không ngăn trở. Hắn từng thề, sẽ không thương tổn người Cố gia, cho dù người nọ là bại hoại của Cố gia, cũng không phải do hắn xử lý.

Nhóm Sở binh cùng Long Võ Quân hỗn chiến một chỗ, cao thủ hắc y che chở Sở vương từ trong vòng vây lao ra. Sở vương trước khi đi chợt có cảm giác, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Thương trên tường thành, nhưng thấy cặp mắt kia tối đen sâu thẳm nhìn mình, lạnh lùng không gợn sóng, lại có chứa sát khí ý vị thâm trường, giống như đang nói: 

Cố Khoan, ngươi trốn đi! Người trong lòng ta máu tươi chảy, ta muốn đem máu tươi trong lòng ngươi đến bồi thường!

Cố Duệ dưới sự bảo vệ của thuộc hạ áo xám dần dần lui đến bên tường cung, được hơn mười tinh binh Long Võ Quân bao quanh che chở. Long Võ Quân tướng quân ra lệnh, hắn cũng không can thiệp. Hắn biết, thân là Hoàng tử con vợ cả hắn chỉ cần cưỡi ngựa đứng ở chỗ này, như vậy là đủ rồi.

Nguyên Thương một tay ôm Cố Nguyệt Mẫn, một tay tìm thuốc ở trong ngực. Cố Nguyệt Mẫn giữ chặt cánh tay của nàng, cảm giác nàng đang khẽ run.

“ Phò mã, ngươi trấn tĩnh chút, đỡ ta hồi cung! “

Nguyên Thương không nói một lời, xuất ra một bao thuốc bột, dùng răng xé mở, rắc vào miệng vết thương bên hông Cố Nguyệt Mẫn. Thắt lưng nàng vẫn còn cắm mũi tên sắt. Nguyên Thương hướng Cổ Nghiên dưới tường cung hô: “ Cổ Nghiên, lập tức lấy bình rượu mạnh đến đây cho ta! “Cổ Nghiên nghe vậy, lập tức làm theo. Hơn trăm kỵ binh của phủ Phò mã cũng đi theo Cổ Nghiên vọt vào hoàng cung. Thị vệ phủ Công chúa cùng thị vệ phủ Phò mã, trong tiềm thức đều đem đối phương trở thành người một nhà, bọn thị vệ phủ Phò mã cởi khôi giáp đặt trên ngựa, sau đó đều tiến lên hỗ trợ đem người bị thương của phủ Công chúa hoặc đỡ hoặc cõng tiến vào đại điện chữa thương.

Tô Ấm lưng mang Trúc Ngữ đang hôn mê, ở phía sau Nguyên Thương kêu lên: “ Thiếu gia! “

Nguyên Thương giống như không có nghe thấy, ôm Minh Huy đi thẳng vào sâu bên trong đại điện, Cổ Nghiên cầm bình rượu đi theo phía sau các nàng.

“ Đừng gọi! Chủ tử nhà ngươi hiện tại không nghe ngươi nói đâu! “ Thần Cơ Tử không biết khi nào xuất hiện ở bên cạnh hắn, nói, “ Đem người cõng đến sau điện đi! Ta nhanh chóng trị cho nàng! “

Hạ Tử Hàm kinh ngạc nhìn Nguyên Thương ôm Minh Huy Công chúa rời đi, phó tướng bên cạnh thầm than một tiếng, nói: “ Tướng quân, đi thôi! Đừng nhìn! “

Hạ Tử Hàm nắm chặt quyền, bỗng nhiên rút đao ở thắt lưng ra, quát to một tiếng, vọt vào trận doanh của Sở quân, đại sát tứ phương.

Cố Nguyệt Mẫn vùi ở trong lòng Nguyên Thương, liền giống như lúc ở Bạch Mã Tự. Chỉ là, tâm tình lúc này đây, cùng với lần đó hoàn toàn không giống.

Lần trước sau khi được cứu là thấy cảm động cùng may mắn, lúc này đây, là ấm áp. Cố Nguyệt Mẫn để cho Nguyên Thương ôm, khóe miệng khẽ cong, chỉ cảm thấy, vĩnh viễn như vậy thật tốt biết bao?

Thấy nàng gương mặt tái nhợt cười như hoa đào, sáng lạn động lòng người, giữ chặt vạt áo Nguyên Thương vô cùng thân thiết nói: “ Phò mã, người rốt cục chịu trở lại? Thiếp thân đã chờ người thật lâu. “

Nguyên Thương thấy nàng tươi cười, chợt cảm thấy chính mình ôm không phải là Công chúa yếu nhược, mà là con cọp mẹ đang lười biếng, thích thú ở trong lòng nàng đánh một giấc.

Nguyên Thương đối mặt tình cảnh tất sát của thích khách Hung Nô, trước nỏ tên cùng cao thủ Hung Nô chưa từng có sợ hãi ; một mình đối mặt với rừng mưa tiễn của Sở quân ở cửa Nam kia, chỉ cần Trần Dĩ Hằng có chút can đảm, hạ lệnh cho cung thủ bắn tên, nàng liền vạn tiễn xuyên tâm mà chết, nhưng nàng vẫn như trước không có sợ hãi ;  vậy mà khi nghe Minh Huy Công chúa không dùng tự xưng “ bổn cung “, không dùng tự xưng “ ta “, mà cười tủm tỉm nói ra hai chữ “ thiếp thân “, Nguyên Thương chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, một cảm giác lành lạnh từ sau lưng truyền đến.

Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn hai người đều là Thái Sơn mặt lạnh không đổi sắc, nhưng Cố Nguyệt Mẫn là người thông minh tỉ mỉ ra sao? Một khi suy nghĩ cẩn thận, biết Phò mã là Nguyên Thập Tam, biết Nguyên Thương đối với nàng một lòng chân thành, mọi thứ liền tự giác nằm ở trong lòng bàn tay nàng.

--------------------------  

Tác giả:

Đoạn về Trần Dĩ Hằng, 13 thừa dịp hỗn loạn bắn ra ám tiễn, nếu không có nhóm thân vệ bảo vệ, 13 khó có thể bắn trúng Trần Dĩ Hằng. 13 nội lực mạnh mẽ, trang bị công kích bắn ám khí cũng rất mạnh, có thể bắn rất xa, nhưng mà uy lực rất nhỏ, dù sao cũng là ngân châm, mặc dù có độc, nhưng bắn trúng người một chốc cũng chết không được. Hơn nữa, một hai người chết đối với đại đội binh mã không có tác dụng gì lớn, giết chủ soái còn có phó soái, giết phó soái còn có một đống giáo úy. Chỉ có ở dưới tình huống phản loạn đặc thù, sau khi chủ soái phó soái bị thương lực ảnh hưởng mới lớn.

Sở vương không phải không có hộ vệ, nhóm hộ vệ hắc y nhân của hắn, cũng có cao thủ bắn tên, cung thủ kia so với Thần Cơ Tử chỉ kém hơn một chút. Chỉ là Minh Huy Công chúa võ nghệ vượt quá dự đoán của hắn, hắn vội vã muốn thắng, vì thế phái ra cao thủ thân vệ của mình, cung thủ cũng bị Thần Cơ Tử ngăn trở. Lúc này “ Trưởng công chúa “ đã sắp tới, tiếng vó ngựa của “ Thanh Lang kỵ “ phía sau đều có thể nghe thấy, trong lúc sinh tử tồn vong, nhóm thân vệ cũng đã ở trên tường cung.

Sở vương bị ám toán, nhưng cũng không uất ức. Hắn là một chủ soái, cũng không nói chủ soái nhất định phải đấu tranh anh dũng. Hắn chỉ cần mưu lược tốt, cùng gan dạ siêu cường. Ngươi xem, hắn mang binh hành quân trong đêm, lặng yên không một tiếng động đi vào hoàng thành, trước khi vào thành ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng không có phát hiện, chẳng những cần tố chất nhà binh,  càng cần có nội ứng an bài thích đáng. Có thể thấy được hắn mưu lược phi thường. Hắn gan dạ sáng suốt, tuy rằng bị 13 kèm giữ trong tay, nhưng chưa từng cầu xin tha thứ? Chỉ là hắn võ nghệ không cao, ở trước mặt võ lâm cao thủ phản ứng tương đối chậm một chút là chuyện bình thường.

--------------------------

P/S: Thập Tam nói câu nào sến câu nấy. (づ ̄ ³ ̄)づ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.