Lúc Nguyên Thương đi ra đón nữ hài nhi, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch ngồi ở vị trí Nguyên Thương dặn dò, cắn môi dưới không rên một tiếng. Ở trước mặt nàng, là một con chó hoang đang chảy nước dãi, khuôn mặt lộ vẻ hung tợn vây xung quanh, chính là vô luận như thế nào cũng không dám tới gần nàng, giống như có cái gì đó vô hình làm nó không thể tiến đến.
Nguyên Thương vung tay, một cây ngân châm bắn vào mắt trái con chó, nhập thẳng vào óc, lập tức ngã xuống đất, thút thít hai tiếng rồi bất động.
Nguyên Thương nhìn nàng môi dưới đều đã chảy máu, chậm rãi mở hàm của nàng, nói:“Làm tốt lắm!” Sau đó ôm lấy nàng, làm cho nàng dựa vào lòng mình. Nói thật, nàng thật sự không biết phải đối đãi tiểu hài tử như thế nào.
— Ừm, lúc trước Linh Đại nhân cùng Vu Linh Đại tỷ đối với nàng thế nào, nàng liền như thế đối với tiểu cô nương này đi!
Nàng cũng không nghĩ, nàng có thể đối xử nghiêm khắc với đứa nhỏ bình thường như thế sao? Trước kia nàng là cái thân phận gì? Vu Linh đối với nàng, đó là phương pháp huấn luyện sát thủ, cũng không phải phương thức của người bình thường nuôi dưỡng đứa nhỏ!
Đoán chừng cũng đã qua chín ngày, Nguyên Thương cứ thế ở trong viện Trần Tam lão gia tử chịu sự bóc lột các kiến thức về y học ở hiện đại một cách tàn bạo, khiến người cũng thấy sợ hãi. Nếu không phải đã có sư phụ, lão nhân này nói không chừng lập tức muốn dập đầu bái sư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-tha-mang/140859/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.