Sáng sớm...cô vội vàng chạy đến phòng Dương Minh ( Bạch Băng)...
Ngọc Liên:
- Kỳ lạ thật huynh ấy không ở trong phòng thì ở đâu??
Sau đó chạy đến tìm Bất Lão Ông..
Ngọc Liên:
- Sư Phụ người có thấy Bạch Băng sư huynh không??
Bất Lão Ông:
- Ta nhớ là hôm qua ta có nói với con Bạch Băng xuống núi làm giúp ta một chuyện rồi...
Ngọc Liên:
- Sư Phụ người nói với con là khi luyện võ xong Bạch Băng sư huynh sẽ về nhưng con không thấy Huynh ấy đâu cả..
Lúc này Bạch Băng vào
Bạch Băng:
- Khi con lên núi thì con đã bị trượt chân nhưng cũng may là không sao, con xin lỗi vì đã về trễ...
Ngọc Liên ( ngạc nhiên, vội nắm tay Bạch Băng qua phòng mình):
- Huynh đi theo muội nhanh lên.
Bạch Băng:
- Khoan đã, cô định đưa ta đi đâu?/
- Ta mệt rồi ta đi đây...( Nhưng Ngọc Liên không chịu buông tay ra)
Bạch băng vun tay ra làm cho Ngọc Liên té xuống... Cũng may là Bạch Băng kịp thời nắm tay Ngọc Liên kéo lại và... hai người đã ôm nhau...Hai người nhìn nhau với đôi mắt đầy tình cảm. Sau đó Bạch Băng vội đẩy Ngọc Liên ra...
Ngọc Liên:
- Huynh đang sợ gì sao?? Muội đâu có ăn thịt huynh đâu -_-!!
_ Hôm qua huynh là người bế muội vào phòng con cho muội ăn màn thầu nữa... Và còn hôn...
Bạch Băng:
- Cô có nhầm lẫn không, hôm qua ta không có về Hàn Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-song-sinh/2178809/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.