🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Cố nhân cũ của Tiểu Nam Vương chẳng lẽ là Công chúa Trường Ương? Trong yến tiệc này, chỉ có nàng là người không thể chịu được ánh sáng mạnh."

"Không biết Tiểu Nam Vương sẽ phản ứng ra sao khi biết nàng từng bất chấp liêm sỉ, chạy theo đệ đệ của ngài?"

"Dẫu là công chúa, nhưng danh tiếng tệ hại như vậy, thì có tư cách gì sánh với Tiểu Nam Vương?"

Những tiểu thư quý tộc ấy nhướng mày, ánh mắt liếc về phía ta, đều mang theo vẻ chờ xem trò vui.

Ta không đợi yến tiệc kết thúc mà rời đi trước.

Ta không muốn chỉ vì mình mà làm hỏng yến tiệc của Phong Triệt.

Chỉ cần đứng từ xa nhìn hắn một lần, như vậy là đủ rồi.

Trên cây cầu nhỏ ở hậu viện Phong phủ, một bóng người bước tới dưới ánh trăng.

Lớp giáp trên người hắn phản chiếu ánh bạc lấp lánh.

"Công chúa điện hạ…" Hắn cất giọng trầm thấp gọi ta, tiếng nói tựa như hòa lẫn mật ngọt, phảng phất sự dịu dàng.

Giọng nói này, ta đã nghe vô số lần ở dưới vực sâu và cũng là giọng nói mà sau khi trở về kinh thành, ta không ngừng nhớ tới.

Ngón tay ta bám chặt vào lan can bên hồ, toàn thân căng cứng, do dự rất lâu mới giả vờ lạnh nhạt mà gọi:

"Triệt ca ca…"

Phong Triệt thoáng cứng người, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ tự nhiên.

Hắn đã trút bỏ sự lạnh lùng tàn nhẫn của chiến trường, đôi tay dài thon thả mang theo những vết chai mỏng, lấy ra một bó hoa lạ lẫm, đặt vào lòng bàn tay ta.

"Đây là?"

"Khi giao chiến với Hung Nô, ta thấy loài hoa này nở rất đẹp, chỉ mọc ngoài biên ải, liền muốn hái về tặng nàng."

Rõ ràng ta có rất nhiều điều muốn nói với hắn.

Nhưng khi lời sắp thốt ra, ta lại không có dũng khí mở miệng, chỉ lặng lẽ nhận lấy bó hoa, khẽ nói cảm ơn.

Phong Triệt đưa tay lên, dường như muốn chạm vào lớp lụa trắng trên mặt ta, nhưng lại dừng lại giữa không trung.



"Đôi mắt của công chúa vẫn chưa khá hơn sao?"

Ta khẽ chạm vào lớp lụa trắng trước mắt mình. Đúng vậy, vì đôi mắt này, ta đã nhận nhầm người.

"Là lỗi của ta khi ở dưới vực không chăm sóc tốt cho công chúa."

"Nếu ta có thể đưa công chúa ra ngoài sớm hơn, đôi mắt của công chúa đã không chịu tổn thương thế này."

"Không phải lỗi của huynh…" Ta thì thầm, trái tim đau thắt.

Suốt một năm đuổi theo Phong Dật, ta đã gây ra không ít lời đàm tiếu.

Danh tiếng của ta, thực sự đã bị hủy hoại.

"Triệt ca ca, những năm qua ta luôn tìm huynh."

"Ta đã nhận nhầm người…" Dưới ánh nhìn của Phong Triệt, ta cúi đầu, giọng nói đầy hối lỗi.

"Công chúa điện hạ, ta không để tâm."

Hắn nhẹ nhàng vuốt qua lớp lụa trắng che mắt ta, hành động dịu dàng ấy khiến trái tim ta run rẩy.

"Trong mắt ta, công chúa mãi mãi là người cao quý nhất."

Trên đường trở về phủ công chúa, cung nữ ríu rít bàn tán:

"Loài hoa này thật đặc biệt, nở lâu như vậy mà vẫn không héo tàn."

"Nô tỳ nghe nói, đây là thánh hoa bất tử của Tây Vực, muốn hái được không hề dễ."

"Tiểu Nam Vương đối với công chúa, quả nhiên để tâm hơn hẳn đệ đệ của ngài ấy."

Tai ta nóng bừng, bó hoa của Phong Triệt tặng, ta đã siết chặt trong tay suốt cả đoạn đường.

Nhưng xe ngựa bỗng bị chặn lại.

"Nhị công tử của Phong gia muốn gặp người," phu xe bối rối nói.

Ta tựa người vào vách xe, bình thản đáp:



"Bổn cung không muốn gặp hắn, cứ đi tiếp."

"Nhưng Nhị công tử đang đứng giữa đường, nói gì cũng muốn gặp công chúa."

Lời vừa dứt, rèm xe bị vén lên.

Phong Dật xuất hiện, ánh mắt u ám, đầy tức giận và không thể kiềm chế, cất giọng gấp gáp:

"Trường Ương công chúa, xuống đây!"

Ta không để cung nữ theo cùng, chậm rãi đi theo hắn vào con hẻm vắng.

Phong Dật đứng đó, mạch m.á.u trên cổ căng lên, hít sâu một hơi, rồi cất tiếng hỏi:

"Tại sao không nhìn ta nữa?"

Giọng hắn vừa gượng gạo, vừa tức tối.

"Không nhìn ngươi? Là ý gì?" Ta cúi đầu, tay nghịch đóa hoa trong tay, chẳng buồn cùng hắn chơi trò đoán ý.

"Lý Trường Ương!" Hắn gọi tên ta, giọng đầy hậm hực và ghen tuông:

"Tại yến tiệc tẩy trần của ca ca ta, nàng không nhìn ta dù chỉ một lần!"

Ta không nhịn được, bật cười.

"Phong Nhị công tử, ngươi ghét ta, không cho ta dây dưa, ta đã không dây dưa nữa. Chúng ta chẳng còn liên quan, vậy ta phải nhìn ngươi làm gì?"

Hắn ngẩn người, vẻ mặt thoáng hoang mang, rồi vội vàng nói:

"Không phải, ta chỉ lỡ miệng nói vậy thôi."

"Nàng không phải rất thích ta sao? Ta đã nói những lời còn tệ hơn, mà nàng vẫn không bận tâm!"

"Lý Trường Ương, ta cho nàng một cơ hội, cho phép nàng quay lại theo đuổi ta."

Hắn nghĩ ta là gì?

Nếu không phải vì nhầm hắn là ân nhân cứu mạng, ta có thể phí hoài tình cảm và thời gian vào hắn như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.