Sakura trở về phòng trong trạng thái không mấy dễ chịu cho lắm vì những vị khách "không mời" mà tới. Không gian im lặng bao trùm khắp nơi. Đảo mắt một lượt về phía bốn người. Cô kéo tấm Tatami ngồi kiểu chính toạ, bực nhọc lên tiếng - Này... - Có chuyện gì vậy? Hime - chan? - Shiro lên tiếng - Các cậu đã theo đuôi tôi đến tận đây... Tôi cũng đã về phòng an toàn, không bị sứt mẻ gì hết - Sakura đưa mắt liếc qua một lượt - Vậy tại sao... Mấy người vẫn còn ngồi ở đây hả??? Sakura nhìn ba người ngồi đối diện mình, đầu tiên là Fye, Syaoran, cuối cùng là Shiro đang ngồi xếp thành một hàng dọc Trông rất ung dung, bình thản Shiro và Fye đưa mắt quan sát quanh căn phòng tỉ mỉ Syaoran thì ngồi im, nhắm mắt lại - Đúng là phòng của con gái nhỉ, rất gọn gàng và ngăn nắp! - Fye nhận xét - Ừm... Anh nói đúng...! - Shiro đồng tình - Trông nó rất dễ thương, đúng không, Syaoran - san? Im lặng - Haha, đừng có nói với Syaoran - kun, nó cũng chẳng thèm ngắm đâu! - Ngắm chán rồi ấy chứ! - Sakura cầm ấm trà và 4 chiếc tách, ngồi xuống, nói dửng dưng - Em nói ngắm chán là sao? - Shiro thắc mắc - Anh ta đã ngắm nó suốt cả hai ngày rồi còn gì! Syaoran giật mình như bị nói trúng tim đen, cậu mở mắt ra, trừng mắt nhìn cô - T.Fye đã biết rồi, tôi cũng chẳng muốn giấu! Cậu khẽ cau mày - Thật không? - Chính anh ta đã thông báo với tôi chuyện các phòng của khu Hoàng bị lục soát nên tôi mới có thể thông báo với anh kịp thời để tìm cách đối phó đấy! Syaoran nhìn sang Fye - Không cần cảm ơn anh đâu! - Fye cười Im lặng - Mà này... - Sakura nhìn cả ba người, nói - Có chuyện gì không Hime - chan? - Shiro nhìn Sakura - Chuyện lúc nãy... - Sakura vừa rót trà vừa nói - Có phải... Lúc nãy... Ba người đang cầu xin tôi? Cả ba tròn mắt - Tại sao em lại nghĩ vậy? - Fye nhìn Sakura nghi hoặc. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biển - Đừng xem thường tôi quá chứ... T.Fye! - Cái... - Fye lùi ra xa - Tôi biết... Anh đang nghĩ gì...! - Sakura mỉm nhẹ môi, tiến lại gần Fye - Này...! - Khi nhận ra mình đã bị dồn đến chân tường, cậu liền hét lớn - Tôi biết !!! Tôi biết rồi !!! Tha cho tôi đi, Hime !!! Bất giác cô giật mình khi nghe tiếng hét Cảm thấy như đang mất đà "Phịch" Một tiếng động Dường như cô ngã Ngã trên tấm chiếu Tatami Đâu nào, ngã trên chiếu Tatami thì ít nhất cũng phải đau chứ! Đằng này Rất êm ái Rất ấm áp Đây là??? - Oa... Trông em thế thôi những cũng nặng quá nhỉ? - Fye làm bộ khó nhọc lên tiếng - Hử? - Cô vội ngước lên, và ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt của T.Fye Mặt hơi nhăn lại - Này... - Fye kéo Sakura lên phía trên, gần mặt mình, kề môi vào tai cô - Nếu như em vẫn cứ nằm ở đây... Có thể, anh sẽ chết vì bị một vật nặng đè lên đấy! - Ơ... "Chợt" Một bàn tay lạnh ngắt nắm cô lên, một cách... thô bạo Theo phản xạ, cô quay lại, trừng mắt - Anh... Đau! - Nhanh ngồi dậy đi chứ! - Syaoran nhìn Sakura , vẫn cái bản mặt lạnh lùng ấy nhưng có xen một chút gì đó tức giận - Xin lỗi... - Sakura nhìn Syaoran rồi nhìn sang Fye - Không sao, được một tiểu thư xin đẹp như thế đè lên thì chẳng phải anh rất hạnh phúc sao? Syaoran nhỉ? - Fye cười, nháy mắt tinh nghịch với Syaoran Cậu lườm một cái - Vớ vẩn! - Syaoran nói rồi bước đi ra ngoài - Thôi, anh cũng đi ra ngoài đây, không thì có người lại ghen với anh mất! - Fye nói rồi bước theo sau Syaoran - Anh cũng đi vậy... - Shiro cũng đứng dậy, đi ra trước cửa rồi quay lại - Có thật là em không hối hận khi đã ở lại Tokyo không? - Hoàn toàn không có chút gì gọi là "Hối hận" - cô nói, giọng chắc nịch - Tại sao? - Có lẽ nơi đây... Có người nào đó đã giữ tôi lại chăng? - Sakura nhìn xung quanh rồi nhìn sang Shiro - Cảm ơn em... - Shiro mỉm cười - Đừng cảm ơn tôi vì một chuyện như vậy - Sakura bình thản nói - Ừm... - Shiro nói rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng dùng tay khép cửa lại
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]