Nhìn Vạn Thiếu Hoằng đầy khinh miệt, thấy anh đang lẩn trốn liền ngoắc ngoắc ngón tay, mười phần đầy đùa cợt đắc ý.
“Chúng mày lên từng đứa, hay là cùng xông lên-”
“Đáng ghét, chúng mày tất cả đều lên hết cho tao, giết chết nó đi.”
Bị mỉa mai nên thẹn quá hóa giận, Vạn Thiếu Hoằng thấy anh ngoan ngoãn để súng xuống đi vào một mình, lập tức lộ dáng vẻ tàn ác, mặt tràn đầy sát khí muốn giết chết Lạc Tử Quân và ba người còn lại.
“Dạ”.
Nhận được mệnh lệnh, mấy tên côn đồ thô lỗ thấy bộ dạng của Lạc Tử Quân là một công tử nhà giàu, đoán trước anh cũng không phải là nhân vật hung ác gì, liền bao vây lấy anh.
Một tên thanh niên trong số đó, liền dùng quyền thuật hướng về khuôn mặt đang tươi cười của Lạc Tử Quân mà đánh tới.
“A- a-”
Mọi người còn chưa nhìn rõ, thì chỉ nghe hai tiếng kêu rên của tên côn đồ, bị khóa cánh tay trái quỳ trên mặt đất kêu đau.
Trên mặt Lạc Tử Quân vẫn còn giữ nụ cười thong thả, trên tay chỉ thoáng dùng thêm lực, liền nghe tiếng xương tay bị trật khớp, hào hứng liền đem tên côn đồ thô lỗ ném sang một bên, Lạc Tử Quân vỗ tay một cái.
Những kẻ khác thấy cánh tay tên thanh niên bị trật khớp đau đớn, sắc mặt liền trắng bệch, không ngừng ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, cả đám thoáng chốc trở nên mơ hồ, do dự một lúc không dám tiến lên.
“Lên đi… Chúng mày cùng lên hết đi…”
Vạn Thiếu Hoằng ở bên cạnh tức giận đến mức gào thét lên, thường ngày anh cứ tưởng rằng Lạc Tử Quân cũng chỉ là tên công tử nhà giàu nghịch ngợm, không nghĩ tới hắn còn có ngón này, ánh mắt trở nên sắc nhọn hơn.
Mọi người đều nhìn nhau, anh nhìn hắn, hắn nhìn anh, vẫn không dám cãi lại lời của Vạn Thiếu Hoằng, chỉ đành dụ dỗ nhau mà tiến lên.
Nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của Lạc Tử Quân đã nhanh chóng xuyên qua giữa bọn họ, chỉ dùng một quyền đã khiến bọn họ phải kêu rên một lúc, lại thêm một người được thưởng ột cước, trong chốc lát vừa rồi bọn thanh niên vẫn còn hung ác sát khí đằng đằng, hiện giờ lại té xuống đất ôm bụng kêu rên.
Mà, Lạc Tử Quân vẫn giữ gương mặt nở nụ cười trên môi.
“Vạn Thiếu Hoằng, tính đi đâu hả con? Không định bắt chuyện đánh với ta sao con?”
Khóe mắt thấy Vạn Thiếu Hoằng đang thừa dịp không ai để ý, len lén chạy nhanh đi, anh liền lắc mình một cái chặn đi đường đi của hắn.
“Ha ha, Lạc anh em, tôi, tôi cũng chỉ là, tôi…”
Mặt Vạn Thiếu Hoằng cười xấu hổ, ấp úng nói không ra được một câu hoàn chỉnh.
“Giữ hắn lại cho tôi!”
Trong góc giọng người đàn ông ở phía sau anh vang lên lạnh lùng tà khí, Vạn Thiếu Hoằng kinh hãi rùng mình một cái.
Hạ Vũ Hi nhặt lấy con dao trên đất cắt đứt sợi dây thừng đang trói chặt, từ trong tim, Vũ Hi đã thấy rõ những vết thương nhỏ sắc bén đầy nghiêm trọng cứ chồng chất trên người Tống Khuynh Vân, cởi áo khoác ngoài của mình xuống bao lấy thân thể của cô.
Chính mắt thấy tay Hạ Vũ Hi cầm con dao đang bước từng bước một tiến lại gần, Vạn Thiếu Hoằng toát ra mồ hôi lạnh, sống lưng vọt lên một luồng khí lạnh trong một lúc.
“Không, không phải do tôi, thật không phải do tôi, tổng giám đốc Hạ, tha cho tôi đi, không phải do tôi làm!”
Vạn Thiếu Hoằng hoảng sợ liền mất đi vẻ phách lối lúc trước, hiện tại chỉ có thể run rẩy cất giọng cầu xin tha thứ.
“Là Cung Mạt Lỵ, do Cung Mạt Lỵ làm đó, đều do cô ấy muốn tôi làm vậy, anh đi tìm cô ấy đi, hãy tha tôi đi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể đưa cho anh, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi cho anh một nửa cổ phần của Hoa Mạn Đình!” (nhát de kêu luôn mà chảnh phát ơn, thù nhất là cha này.)
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Vạn Thiếu Hoằng nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, dĩ nhiên không hề tiếc bán đi một nửa cổ phần của Hoa Mạn Đình, nhưng Hoa Mạn Đình là do ông ngoại cùng với mẹ anh dùng toàn bộ cuộc đời để sáng tạo ra, Hạ Vũ Hi cảm thấy thật sự đáng buồn cho bọn họ.
“Tôi nói rồi, cậu dám động vào một sợi tóc của Khuynh Vân, tôi nhất định muốn cậu trả gấp đôi.” (lâu lâu mới nghe được câu hay đó anh Hi)
Mắt rét lạnh nhìn Thiếu Hoằng, giơ tay lên đâm xuống, Hạ Vũ Hi không lưu tình đâm vào đùi của Vạn Thiếu Hoằng, trong khoảnh khắc máu tươi tràn ra.
Vạn Thiếu Hoằng kêu đau như heo bị thọc huyết, chỉ thiếu không thể quỳ xuống xin tha, run rẩy kéo cái chân đầm đìa máu tươi hướng vào trong góc tránh né.
Chỉ tiếc, Thiếu Hoằng đã dẫm vào ranh giới cuối cùng của Hạ Vũ Hi, anh không có ý định bỏ qua cho hắn ta, đuổi theo dùng một cước giẫm vào vết thương của hắn, ngăn cản hắn né tránh, lại một đao đâm vào cái chân khác của hắn.
Nhất thời, mặt Vạn Thiếu Hoằng đau đớn toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy nhìn chằm chằm hai bắp đùi không ngừng chảy máu, ngay cả việc thở cũng quên đi mất.
Mặc dù không quen nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy, nhưng Lạc Tử Quân cũng không thương cảm Vạn Thiếu Hoằng, tất cả đều do hắn tự làm tự chịu.
“Đi thôi.”
Chẳng muốn ở chỗ này nghe hắn kêu rên, Lạc Tử Quân ôm Tống Khuynh Vân đi tới bên cửa, nhìn Hạ Vũ Hi nói.
“Cậu đi trước đi, tôi còn có chuyện chưa làm.”
Anh cầm cây dao dính đầy máu, đôi tay cũng bởi vì tức giận mà run lẩy bẩy.
Lạc Tử Quân gật đầu một cái, trước khi đi vẫn không quên dặn dò anh đừng để xảy ra án mạng, rồi ôm Tống Khuynh Vân đang hôn mê vội vàng rời đi, bệnh tình của cô không thể kéo dài thêm nữa.
Sau khi bọn họ rời đi, Hạ Vũ Hi đạp bước chân đến gần đám người mới vừa sỉ nhục Khuynh Vân, ánh mắt đen lạnh lùng tàn nhẫn nhìn chằm chằm bọn họ không ngừng kêu rên, hắn nhận ra được hai tên thanh niên xé rách quần áo của Khuynh Vân.
Chỉ một lúc sau, từ dưới đất trong phòng truyền ra hai tiếng kêu đau thê lương, không may mắn nào tránh khỏi, Hạ Vũ Hi cắt đứt gân tay của bọn họ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]