Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng tối tăm hỗn loạn, người phụ nữ đang nằm trong nơi này hoàn toàn không thích hợp, người phụ nữ mặt bộ áo ngủ trắng tinh đã bị dính đầy bùn đất đen, mái tóc thật dài được vắt lên nửa gương mặt của cô, nhưng vẫn có thể thấy được làn da trắng nõn sáng ngời cùng ngũ quan xinh xắn của cô.

“Hự-” người phụ nữ phát ra hơi thở yếu ớt, lông mi rung động, hai hàng lông mày nhíu chặt, chậm rãi mở hai mắt ra, “Nơi này là nơi nào? Tôi, sao tôi lại ở chỗ này?”

Tống Khuynh Vân di chuyển thân thể, muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay chân cũng đều bị cột lại thật chặt, không thể làm cho cô động đậy được…

Bỗng nhiên trợn to hai mắt, ánh mắt sáng ngời quét qua lớp bụi đất tối tăm ở bốn phía, nhìn lại sợi dây đang chói chặt trên tay chân mình, trong nháy mắt Tống Khuynh Vân đã hiểu rõ tất cả- Cô đã bị bắt cóc! Hơn nữa còn bị bắt cóc ở nhà họ Hạ. Nhớ lại tình cảnh sáng nay biểu hiện của Vũ Nhược rất kì lạ, đoán chừng cô sợ bị người khác lợi dụng rồi, còn muốn đưa mình vào chỗ chết, người có thể lợi dụng Vũ Nhược dễ dàng, cô không cần nghĩ cũng biết là ai rồi!

Một tiếng ken két, cánh cửa sắt bị gỉ sét được người đẩy ra, còn không kịp suy nghĩ, Tống Khuynh Vân bị ánh sáng mặt trời gai mắt chiếu từ ngoài cửa vào làm mắt mở không ra, giữa trong lúc mơ hồ thì nhìn thấy một bóng đen đi vào.

“Cô tỉnh rồi? Thật đúng là có thể ngủ, chắc là ngủ hết cả đêm rồi!”

Cung Mạt Lỵ nhếch miệng lên, không chịu được lấy tay che lỗ mũi, nhìn người nằm trên mặt đất khinh miệt, khắp người phụ nữ trong rất nhếch nhác.

“Đúng vậy đó, không những thế mà còn ngủ rất ngon giấc, tôi lại không giống cô, trong bụng toàn thứ xấu xa, khẳng định ngày ngày đều bị mất ngủ.” Tống Khuynh Vân cố sức di chuyển thân thể, để ình tựa vào thoải mái một chút, cũng nhìn được kẻ ở trước mặt, người nữ đứng phía trên cao liền thoáng nở nụ cười ngọt ngào.

“Chậc chậc chậc, nhìn mắt cô có quầng thâm rồi kìa, mất ngủ không ít sao!” Mặc dù đang ở trong tình cảnh không may, Tống Khuynh Vân vẫn không quên cay độc với cô.

“Cô-”

Tức giận đến vặn vẹo lông mày, Cung Mạt Lỵ không chút suy nghĩ liền nâng gót giày lên cao hung hăng đá vào bụng của Tống Khuynh Vân, hung hăng đạp, nhìn cô đau đến cau mày, lúc này mới phát cáu.

Tống Khuynh Vân rên lên một tiếng, miệng mở to thở hổn hển, cái bụng đau liền dần dần hồi phục lại, khóe miệng lộ ra tia máu, cô cương quyết ngẩng đầu chống lại vẻ mặt vênh váo của Cung Mạt Lỵ.

“Ha ha ha ha ha…”

Bỗng nhiên, Tống Khuynh Vân cất tiếng cười to, co rúc người đứng lên cười, nước mắt cũng chảy ra theo nụ cười, cười đến độ làm sắc mặt của Cung Mạt Lỵ trở nên lúc trắng lúc xanh.

“Không được cười, cô cười cái gì?”

“Tôi, tôi, khụ khụ.” Tống Khuynh Vân đang cười liền bị ngắt quãng, không ngừng liên tục trả lời, “Tôi cười cô thật sự quá tội nghiệp đó!”

“Cô cho rằng giết chết tôi rồi, Vũ Hi sẽ trở về bên cạnh cô sao?”

Không còn cười nữa, ánh mắt Tống Khuynh Vân trở nên lạnh lùng, đầu óc rối loạn giống như một con sư tử cái, tùy thời có thể nhào tới cắn xé, nghĩ lại sáu năm trước, mẹ chết thảm chỉ trong phút chốc kia.

“Cho dù cô giết chết tôi, cũng sẽ có người phụ nữ thứ hai, người phụ nữ thứ ba, Vũ Hi vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại với người phụ nữ độc ác như cô đâu.”

“Câm mồm, câm mồm lại, Vũ Hi là người yêu của tôi, tôi yêu anh ấy như vậy, nên anh ấy cũng phải là người yêu của tôi…”

Cung Mạt Lỵ thét lên chói tay làm đứt ngang lời của cô, mỗi một câu của cô ấy đã đâm sâu vào chỗ đau nhói trong đáy lòng của cô, cô khàn cả giọng gào lên, giống như phản bác lại Tống Khuynh Vân, nhưng càng giống như là thôi miên chính mình.

“Người phụ nữ ngu ngốc, thật không còn thuốc nào cứu chữa được rồi!” Tống Khuynh Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái,

“Cô câm mồm, Vũ Hi không yêu tôi thì thế nào? Hắn không phải đang ở bên cạnh tôi sao.” Trên mặt nở nụ cười lạnh, Cung Mạt Lỵ rút từ trong túi da một con dao lóe lên ánh sáng lạnh, từng bước từng bước tiến lại gần cô, “Cô biết bị Vũ Hi yêu sẽ có kết quả sao không? Sáu năm trước tôi đã giết hết một người phụ nữ đã tranh giành Vũ Hi với tôi, sáu năm sau, tôi cũng sẽ giết sạch người phụ nữ nào giành Vũ Hi với tôi.”

“Đồ điên, cô là người đàn bà điên.”

Con dao găm sắc bén chạy dọc theo gò má mịn màng như tơ lụa của Tống Khuynh Vân, lộ ra ánh sáng u ám, Tống Khuynh Vân nhìn người phụ nữ trước mắt đang vặn vẹo cực độ, cảm thấy cô ấy chính là một kẻ điên.

“Đàn bà điên?” Cung Mạt Lỵ dùng dao vuốt ve ở trên gương mặt của cô, lặp lại lời của cô…, “Vậy tôi sẽ điên cho cô xem!”

Cổ tay vừa dịch chuyển, con dao nhanh như gió hung hăng phá hủy gò má tuyệt diễm của Tống Khuynh Vân, đập trong mắt là sự hưng phấn khi thấy máu tươi thấm vào vết dao chói mắt, từng giọt từng giọng rơi xuống áo ngủ trắng trong thuần thiết của cô, hóa thành nhiều vết đóa bầm bằng máu.

Trên mặt đau rát khiến cho trán của Tống Khuynh Vân chảy đầy mồ hôi, liều mạng cắn môi dưới, không để ình kêu lên thành tiếng.

“Phì.” Phun máu từ trong miệng phun ra, Tống Khuynh Vân thở hổn hển ngẩng đầu nhìn Cung Mạt Lỵ khiêu khích, “Cung Mạt Lỵ, cô chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao? Còn có chiêu nào độc ác không, cứ sử dụng ra hết đi, để cho Vũ Hi thấy rõ bản tính độc ác của cô!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.