Màn đêm buông xuống, đầu xe chiếu ánh sáng vào căn biệt thự tối tămcủa nhà họ Hạ làm chói cả mắt, ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn vườn hoatỏa ra thần bí.“Thật sự muốn trở về?” Thay Tống Khuynh Vân mở cửa xe, Thẩm Chính Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, liền hỏi.
“Dạ.” Khoác chiếc áo tây phục to lớn của Thẩm Chính Hạo, bả vai cànglộ vẻ thon gầy, Tống Khuynh Vân liếc nhìn ánh đèn ở lầu hai, ánh mắt lộvẻ ưu tư đau khổ.
“Được rồi.” Ngồi vào chỗ ghế lái, từ cửa sổ Thẩm Chính Hạo nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, “Có bất cứ chuyện gì, cứ điện thoại cho tôi.”
Gật đầu một cái, Tống Khuynh Vân đưa mắt nhìn Thẩm Chính Hạo qua động cơ xe, trong bóng tối bí ẩn, khẽ thở dài một cái. Tống Khuynh Vân xoayngười đi vào khu nhà cao cấp lạnh giá, nhưng cứ tỏ ra hồn nhiên nhưkhông biết, trong bóng tối lầu hai, một ánh mắt nóng bỏng khóa chặt lấycô.
Đẩy cửa phòng của mình ra, mở đèn lên, đột nhiên giọi vào đáy mắt cô bóng dáng dựa vào thành bệ cửa sổ.
“Vũ Hi? Sao anh lại ở đây?”
Sợ hết cả hồn, Tống Khuynh Vân thử thăm dò hỏi thăm, cảm thấy Hạ VũHi trước mặt cùng với bình thường không hề giống nhau, lồng ngực được mở phân nửa đang nghiêng mình tựa vào phía trước cửa sổ, sợi tóc xốc xếch, không giống vẻ lạnh lùng ngang ngược thường ngày, trước mắt hắn mangtheo một loại cảm giác rất xấu xa.
“Vợ yêu, em đã về rồi.” Nghe cô gọi, Hạ Vũ Hi hướng nhìn cô mỉm cườisốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/1925632/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.