Miền nam nước Pháp, pháo đài cổ kính trong vườn hoa Provence,trồng đầy màu tím của Lavender (oải hương),gió nhẹ thổi qua, mang theomùi hương hoa trong không khí làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.Trong nháy mắt, không ngờ đã qua sáu mùa rét nóng. Mùa thu ở Provence lộ vẻ mỹ lệ yên tĩnh, xòe bàn tay ra để tiếp nhận những chiếc lá khôhéo đang bay xuống, trên mu bàn tay còn hiện rõ vết sẹo nhìn thấy kinhtởm, trong tròng mắt của cô gái xinh đẹp lại che đây nổi đau thương thật sâu.
“Mẹ, mẹ lại không nghe lời, cứ chạy loạn mãi.”
Giọng mềm mại vang lên từ sau lưng, Tống Khuynh Vân không khỏi cóchút dở khóc dở cười, không hiểu nổi bọn họ ai mới là mẹ, ai mới là congái đây.
Xoay người lại ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô con gái lên, cô gáinhỏ giống như bạch ngọc, giống như loại bột trên ngọc thạch được chạmkhắc, khuôn mặt trái xoan hồng hào, một đôi mắt sáng lạn và trong suốt,chói lọi như ánh sao, hai má ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn ửng hồng và trơn bóng, phát ra hơi thở ở cái cổ thật sinh động.
Hôn lên gò má của con gái một cái, ánh mắt Tống Khuynh Vân trở nênnhu hòa, 6 năm qua cô cùng con gái núp ở phía nam nước Pháp sống nươngtựa cùng nhau, hiển nhiên dung mạo của cô con gái lại giống phiên bảnthu nhỏ của mình, nhưng duy chỉ có cặp mắt kia, cực kỳ giống người kia.
“Mẫn Nhi cũng không có ngoan ngoãn, nghe lời ở trong phòng ngủ nha?”Học theo giọng điệu Tống Mẫn Nhi, Tống Khuynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/1925607/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.