“Mẫn Nhi, đừng… đừng sợ… mẹ… mẹ, cứu con…”Lạc Tử Thuần thở dài, giúp Tống Khuynh Vân lau đi mồ hôi trong cơnmộng không ngừng cau mày nói mớ trên giường. Trong lòng ngổn ngang trămmối cảm xúc, không biết bọn Tử Quân tìm được Mẫn Nhi hay không, nếukhông phải còn trông chừng Khuynh Vân, cô hận không thể tự mình đi tìm.
“Ớ ớ…”
Đột nhiên, Tống Khuynh Vân mở hai mắt ra, thân thể ngồi thẳng dậy, ôm ngực thật chặt, khuôn mặt thống khổ.
“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, Tử Thuần, tôi mơ thấy, Mẫn Nhi, con bé…”
Đôi môi run rẩy, trên mặt Tống Khuynh Vân không còn chút huyết sắcnào, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, ngay cả lời nói cũng không nói ra đượcnguyên vẹn.
“Đừng sợ đừng sợ, chỉ là nằm mơ mà thôi.”
Dịu dàng ôm cô vào trong lòng khẽ vuốt, mặc dù Lạc Tử Thuần đã đượcgiọng an ủi làm thả lỏng, nhưng chân mày lại cứ cau lại chặt lại chungmột chỗ, Tống Khuynh Vân luôn có cảm ứng tâm điện với Mẫn Nhi.
Chẳng lẽ, Mẫn Nhi có chuyện gì… Trời ơi, Lạc Tử Thuần nhắm hai mắt lại, không dám nghĩ đến.
*************
“Ha ha ha…” Đám đàn ông tục tằng cười quái dị đến gần Tống Mẫn Nhikhông hề động đậy, “Em gái nhỏ, dáng dấp em xinh đẹp như vậy, chết thìthật đáng tiếc!”
Một tay nắm lấy thân thể gầy yếu của Tống Mẫn Nhi lên nói, mặc kệtrán cô có chảy máu tươi ròng ròng không ngừng, cô đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại rất quật cường dùng hằm răng cắn chặt lại.
“Chậc chậc chậc, nhìn da thịt trơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/1925563/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.