“Ối ối ối, không cho phép anh hôn tôi!”.Bỗng dưng Lạc Tử Thuần ngồi dậy, phản xạ có điều kiện dùng đôi tayche cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng đáng yêu kia khiến Thẩm Chính Hạo khônghề lo lắng cười ha ha. Lúc này cô mới ý thức được bản thân mình bị lừa,thở phì phò trợn tròn cặp mắt, trừng mắt cười hoàn toàn với tổng giámđốc lãnh khốc không thích hợp với người đàn ông này.
Chỉ trong nháy mắt, hốc mắt Lạc Tử Thuần liền đỏ, mấy ngày không gặpanh đã tiều tụy, cũng thật quá gầy, trong tròng mắt tràn đầy tia máu mêhoặc cùng vẻ mệt mỏi, khóe miệng cũng đầy râu ria rậm rạp giống như đãnhiều ngày không có thời gian xử lý, anh là kẻ ngu sao? Không có chuyệngì làm lại đem bản thân mình trở nên thê thảm như vậy, làm hại cô sắpmềm lòng rồi.
“Thuần Nhi, thế nào? Sao lại khóc, thật xin lỗi thật sự xin lỗi, anh không cố ý, thật xin lỗi…”
Thấy cô rơi lệ, Thẩm Chính Hạo lại luống cuống tay chân, liên tụckhông ngừng xin lỗi, muốn ôm lấy cô nhưng lại sợ cô còn tức giận, chỉ có thể vội vàng luống cuống tay chân thay cô lau sạch nước mắt.
“Không cần anh phải quan tâm tôi như vậy!”
Vẫn còn giận dỗi Lạc Tử Thuần uất ức cứ hít hít lỗ mũi, dùng sức đẩy tay của anh ra.
“A-”
Thẩm Chính Hạo rên lên một tiếng, khẽ nhíu chân mày, lập tức nhìn Lạc Tử Thuần lộ ra khuôn mặt tươi cười, không lộ ra dấu vết giấu đi hai tay của mình.
“Anh làm sao vậy? Tay của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/1925491/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.