Khóe miệng nở nụ cười lạnh đắc ý, Cung Mạt Nhiên nhìn thấy ánhmắt anh lộ ra vẻ chán chường, không muốn lưu lại lâu, xoay người muốnrời đi, bởi cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm.“Cô đi đâu?”
Trong đám người, vươn tay kéo lấy cánh tay của cô, mặc dù tiếng nhạchuyên náo, nhưng âm thanh của anh rõ ràng xông thẳng vào trong tai củacô.
“Chuyện không liên quan đến anh.”
Dùng sức hất cánh tay của anh ra, Cung Mạt Nhiên trả lời lạnh lùng,cô không có xoay người qua, vì cô sợ nhìn thấy ánh mắt kia của anh,dường như có thể nhìn xuyên trái tim của cô, càng thêm sợ hãi với quyếtđịnh chính mình sẽ có nhiều dao động.
Rầm! Rầm! Rầm! Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Vũ Hi say rượu chưa tỉnhliền bị một tiếng gõ cửa đánh thức dồn dập, chau đầu chân mày lại dùngchăn đắp kính đầu không muốn nghe tiếng gõ cửa, nhưng người gõ cửa cứquyết tâm muốn cùng anh đối kháng rõ ràng, tiếng gõ cửa càng lúc cànglớn hơn, hơn nữa càng ngày càng dồn dập.
Rốt cuộc, không địch lại tiếng gõ cửa cố chấp, Hạ Vũ Hi hận vén chănđứng dậy, tiện tay bắt lấy bộ y phục khoác lên người, tức giận đằng đằng vọt tới cạnh cửa, dùng sức kéo mạnh cánh cửa ra, ở bên ngoài cửa nhìnthấy đôi mắt đẫm lệ óng ánh, cả bốn mắt nhìn nhau…
“Vũ Hi… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Vũ Hi… Tôi… Tôi…”
Trước mắt là bộ dạng rơi nước mắt của Tống Khuynh Vân, trong đôi mắttràn đầy tơ máu, cũng không biết cô khóc bao lâu, còn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/1925454/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.