Thần Mộc Dã nhất thời không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm HạVũ Nhược đang mất hồn, trong ánh mắt của cô lộ ra vẻ quật cường cố chấp, còn có một chút tình yêu chắc có lẽ cả bản thân cô cũng không nhận thấy được điều đó.Cô càng nghĩ càng thất thần, Thần Mộc Dã nhìn ra được điều kì lạ,giống như từ trong ánh mắt cô, anh nhìn thấy được bản tính cố chấp củachính mình.
“Ý của cô là, cô đuổi đến từ nơi xa xôi đến đây, chỉ vì muốn đòi nợ thôi sao?”
Thần Mộc Dã giúp Hạ Vũ Nhược lấy lại tinh thần liền rót vào đầy trong tách trà tiếp, cũng vì chính mình rót thêm một tách trà, đặt tại trướcmũi hít mùi hương của Trà, uống một hơi cạn sạch, bản tính của anh chính là luôn theo đuổi hoàn mỹ.
“Dĩ nhiên, nếu không tôi cũng sẽ không chạy đến nơi đây.”
Lần này Hạ Vũ Nhược cũng không uống một hớp trong tách trà, mà là học theo bộ dạng của Thần Mộc Dã, thưởng thức tinh phẩm của trà; do thườngngày Hạ Vũ Nhược quen uống cà phê, cho nên cô không biết khi chính mìnhuống trà sẽ cảm thấy có vị gì, chỉ là cô cảm giác vị trà rất thanh nhẹ,mới vào miệng có chút chát, nhưng khi hiểu ra đôi chút, lại cảm giácmiệng lại rất thanh thanh, mùi vị rất đặc biệt.
“Vậy anh ấy rốt cuộc thiếu cô cái gì, quan trọng đến mức cô phải đuổi đến Hokkaido?”
Môi mỏng mím chặt cười cười, Thần Mộc Dã nhìn như vô tình tiếp tụchỏi, muốn từ trong miệng Hạ Vũ Nhược lấy được nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/1925436/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.