Cách xa khỏi đại trạch của Thần Mộc Đường, nhìn một cái đến một conhẻm nhỏ bên trong không hề chớp mắt, mở phòng trà Nhật Bản ở trong nơinày đúng là không hợp nhau, trên lồng đèn giấy ngoài cửa viết hàng chữđỏ ‘Trà’.Một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xám tro lớn, gục thấp đầu xuốngvới gương mặt che kín phân nửa, chỉ lộ ra một đôi sắc bén, cẩn thận quan sát chung quanh một lần nữa, xác định không có người theo dõi, lúc nàymới quay người lại đi vào trong hẻm nhỏ, đón nhận gió tuyết hướng vềphía gian phòng trà kia. Thuần thục đẩy cánh của chính ở phòng trà ra,cởi giầy đi về chiếc ghế ở phía cuối căn phòng.
“Anh tới rồi à.”
Bên trong chiếc ghế ngồi có một người phụ nữ mặc chiếc áo ki-mô-nômàu trắng đen, búi tóc của người phụ nữ được vén lên gọn gàng, trên búitóc cắm mấy cây trâm cài tóc màu bạc, trong đôi mắt chứa đầy nụ cười,trên bờ môi được thoa lên với vết son màu đỏ, tạo thành độ cong đẹp mắt, hai cánh tay uyển chuyển pha trà trông rất thành thạo.
Sơn Kỳ Tuấn Sinh không có lên tiếng trả lời, mà khoanh chân ngồi vàochỗ đối diện với cô, nhận lấy ly trà do cô đưa tới, uống vào một phần ba ngụm, nữa nhắm mắt lại để cảm nhận mùi hương thơm của trà.
“Hơn một năm không gặp, trà em pha vẫn ngon như vậy.”
Khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, Sơn Kỳ TuấnSinh đặt ly trà trở về mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn cô với bốn mắt nhìnnhau.
“Anh hai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-me-xa-mot-chut/1925433/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.