Edit by Tiểu Ngư
Lâu Anh có cảm giác Hạ Thanh Xuyên sờ mình có chút giống như sờ đầu chó vậy, nhưng cô lại không có bằng chứng.
Hơn nữa, hắn rất nhanh đã buông tay, cô cũng không thể làm gì được.
Chờ đến thang máy đi lên, La Thiến núp trong bóng tối nảy giờ mới đi ra.
Khi nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài với nhau, cô ta liền nghĩ ra một ý tưởng, cố ý ở chỗ này chờ bọn họ trở về.
Cuối cùng không uổng công cô ta đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chụp được ảnh hai người ở cùng nhau.
La Thiến nhìn ảnh chụp trong di động, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Lâu Anh tạm thời chưa biết điều này, sau khi trở về cô đã nói chuyện với chị Hàn, thuận tiện hỏi về chuyện đại ngôn.
"Chị cảm thấy đại ngôn này cũng không tệ, tuy nhiên nhãn hiệu này càng muốn Hạ Thanh Xuyên làm đại ngôn hơn, nếu như anh ta không nhận lời, chúng ta cũng lấy không được." Hàn Thời Hân nói vậy nhưng trong lời nói lại chẳng có lo lắng gì nhiều.
"Hạ lão sư đã đồng ý rồi, anh ta nói nếu em muốn anh ta sẽ nhận lời, nếu em không muốn thì thôi." Lâu Anh trả lời rõ ràng.
"Hả?" Hàn Thời Hân có chút kỳ quái, nghe lời này, tại sao lại kỳ quái?
"Chị Hàn chị cảm thấy em có nên nhận đại ngôn này không?" Lâu Anh lại hỏi.
Hàn Thời Hân đem suy nghĩ dẹp qua một bên, "Nếu có thể nhận, vì cái gì không nhận chứ?"
Loại đại ngôn của nhãn hiệu quốc tế này, có thể nâng cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-nho-cua-anh-de/203900/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.