Chương trước
Chương sau
Cũng may là cô không cử động, vừa cử động, thì cái khăn tắm trên người đột nhiên bung ra rồi rơi thẳng xuống.
Cô quấn một cái khăn tắm, không biết vì lý do gì, mà nó luôn dễ dàng bị rơi ra.
Vừa rồi kéo ngăn tủ ra, động tác không nhỏ, tâm tư của cô lại dồn hết lên người Hạ Thanh Xuyên, nhất thời không để ý đến điều này.
Lâu Anh kinh hoảng* không thôi, cơ thể cô theo bản năng nắm giữ cái khăn tắm.
*Kinh hoảng: kinh ngạc + hoảng sợ
Khăn tắm được nắm lại, nhưng đã bị bung ra, cô nắm lấy một góc để che ở trước người, không biết nên làm thế nào.
Hạ Thanh Xuyên đã bị dáng vẻ trêu người của cô làm cho trái tim sôi sục, cảnh tường vừa rồi không thua gì một liều thuốc kích thích.
Chỉ trong chớp mắt, mặc kệ là thứ nên xem hay không nên xem, anh đều đã in sâu trong đầu, càng không ngờ, hình ảnh máu tươi đang chảy kia vẫn tiếp tục nấn ná trước mắt anh.
Lâu Anh nắm lấy khăn tắm, che chắn gần hết cơ thể mình, nhưng vẫn còn một vài cảnh xuân bị lộ ra.
Cô hận không thể quay về ngay lập tức, đóng cửa không thấy ai, nhưng tình huống hiện tại không cho phép.
Nếu quấn khăn tắm ở trước mặt anh, cô càng ngại ngùng hơn.
Hiện tại cô thật sự tiến không được, lui không xong, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, đôi mắt không dám nhìn anh, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, giống như có vàng ở trên đó.
Trong lòng Lâu Anh hy vọng anh nhanh chóng rời khỏi đây, kết thúc cảnh tượng đáng xấu hổ này sớm hơn.
Nhưng không như mong muốn, anh chẳng những không rời đi, mà ngược lại còn đi về phía cô.
Trái tim Lâu Anh nhảy “Phanh phanh phanh” loạn lên, không biết anh định làm gì.
Cô muốn lui về sau, nhưng chân cô giống như bị cắm rễ vậy không thể di chuyển được.
Ánh mắt Lâu Anh chuyển từ hoang mang và xấu hổ sang sợ hãi, nhưng cô không dám nhìn anh.
Lý trí và xúc động tham gia cuộc chiến giữa trời và người, Hạ Thanh Xuyên khó khăn hơn bao giờ hết.
Mỗi một bước đi, đều là thách thứ đối với sức mạnh ý chí của anh.
Tuy khoảng cách có mấy mét, nhưng đối với anh lại có cảm giác giống như cách xa vạn dặm.
Anh đem gói hàng đặt lên bàn một cách bình thường, rồi tiếp tục đến gần cô.
Bước chân của anh không lớn, nhìn như nhàn rỗi, nhưng thật ra cơ thể anh đã căng chặt từ lâu rồi.
Cuối cùng, anh vẫn đi đến trước mặt cô.
“Anh Anh.” Giọng nói của Hạ Thanh Xuyên giống như bị ai đó bóp chặt, khàn khàn đến mức khó chịu.
Lâu Anh sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi cúi xuống, không muốn để ý đến anh.
Cô la hét trong lòng, “Mau đi ra!!”
Nhưng yết hầu của cô bị tắc nghẽn và cô nói không nên lời.
Hạ Thanh Xuyên không nghe được tiếng lòng của cô, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, sắc mặt của anh không thay đổi nhiều, chỉ là ánh mắt càng thêm sâu thẳm, sâu đến mức giống một cái đầm hẻo lánh, khiến người khác run sợ trong lòng, họ sợ lỡ như mình bị rơi xuống thì sẽ không thể đứng lên được nữa.
Ánh mắt anh vô tình lướt qua đôi mắt vừa xấu hổ vừa tức giận của cô, tiện đà đi xuống, là đôi môi anh đào bị cô cắn nhẹ, nơi bị cắn hiện lên một vệt trắng nhạt.
Lướt qua chiếc cằm tinh xảo, sao đó là chiếc cổ ngỗng trắng tuyết mảnh khảnh, anh thậm chí có thể nhìn thấy được màu xanh lá mờ nhạt của mạch máu.
Xuống chút nữa, là xương quai xanh của cô. Có vài sợi tóc vương vãi trước ngực cô, giọt nước trên tóc đều đặn nhỏ xuống, rơi trên xương quai xanh tinh xảo, sau đó biến mất hoàn toàn trong khăn tắm.
Hạ Thanh Xuyên dừng ánh mắt, chậm rãi vươn tay, dùng hai ngón tay nắm khăn tắm của cô.
Lâu Anh khiếp sợ, không ngờ anh sẽ thật sự làm điều đó, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, ngón tay siết chặt hơn.
Hạ Thanh Xuyên nhìn ánh mắt của cô là biết cô đã hiểu lầm mình, nhưng anh không nói nhiều, lấy khăn tắm vòng qua sau lưng cô và quấn cô lại một lần nữa.
Một động tác đã khiến Lâu Anh mềm nhũn ra, không hề căng chặt nữa.
Thì ra là anh muốn giúp cô quấn khăn tắm.
Sau đó, Lâu Anh nghĩ lại vừa rồi cô cho rằng anh sẽ giậu đỗ bìm leo*, cô cảm thấy rất áy náy, là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử*.
*Giậu đỗ bìm leo: Ý chỉ những kẻ cơ hội, lợi dụng thời cơ lúc người ta ngã xuống chẳng những không giúp mà còn hại thêm hoặc chiếm lợi cho mình. Nguồn: goctiengviet

*Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử: Để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng. Nguồn: tinhhoa
Ngón tay nóng bỏng của ảnh trong lúc vô tình chạm vào lưng của Lâu Anh, cảm giác tinh tế và thô ráp quá rõ ràng, trong lòng hai người đều run rẩy.
Giống như cảm giác này có thể lan truyền khắp cơ thể dọc theo da thịt, tê dại, giống như cơ thể không còn của mình nữa.
Hạ Thanh Xuyên thong thả quấn quanh cô bằng khăn tắm, giống như họ được quấn quanh bằng khăn, bầu không khí xấu hổ và ái muội cũng biến mất.
Ít nhất so với lúc trước, Lâu Anh của hiện tại cuối cùng có thể nhìn thẳng vào anh.
“Em chỉnh sửa lại đi, anh đi về phòng.” Hạ Thanh Xuyên rút tay về, khi xoay người còn nói một cách dứt khoát.
Lý trí đang lung lay sắp đổ, nếu anh không rời đi, thì anh không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâu Anh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh rời đi, tâm trạng cô phức tạp.
Trước đây anh luôn thích trêu chọc cô để chiếm tiện nghi của cô, có khi cô tự hỏi đàn ông có yêu cái đẹp không.
Nhưng vừa rồi, tuy anh không biểu hiện gì trên mặt, nhưng cô vẫn nhận ra cơ thể anh đang khẩn trương.
Anh không nói gì, cũng không làm gì.
Anh vẫn đang bám sát điểm mấu chốt!
Sau khi Hạ Thanh Xuyên rời khỏi phòng của Lâu Anh, anh đi thẳng vào phòng tắm trong phòng mình, trực tiếp mở nước lạnh phun vào người.
Trái tim bị sôi sục của gì, hiện tại anh đã có thể cảm nhận được.
Anh dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, đầu hơi ngẩng lên, tia nước phun từ đầu xuống chân.
Thân hình cường tráng của anh bị lộ ra sau khi quần áo ướt nhẹp, tay vượn eo ong, có thể thấy được những đường cong cơ bắp ở giữa.
Da thịt đã lạnh, nhưng máu vẫn sôi trào, dục vọng dưới thân không suy giảm, không hề có ý định chịu thua.
Anh nghĩ đến cảnh tượng lướt qua vừa rồi, rốt cuộc không nhịn được thò tay……
*
Lâu Anh từ trong trạng thái hỗn độn tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng gõ cửa, lần này chắc là Tiểu Thi.
Nhìn thấy Lâu Anh ra mở cửa, Tiểu Thi rất kinh ngạc, “Anh Anh tắm nhanh vậy sao? Không phải nói hôm nay quá mệt mỏi muốn ngâm một lát sao?”
Nói xong lời này, cô ấy nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt hoảng sợ và có một chút mong chờ, “Vừa nãy tớ có đem thẻ phòng đưa cho Hạ lão sư, anh ấy đã thấy dáng vẻ hiện tại của cậu?”
Cảm xúc vừa được áp xuống lại bị một câu nói của cô ấy gợi lên, một đám mây đỏ xuất hiện một cách không thể kiểm soát trên mặt của Lâu Anh.
Sợ bị nhìn ra điều gì, cô quay đầu đi, vẻ mặt nghiêm khắc, “Cậu còn dám nói, nếu không phải cậu, tớ sẽ đến nỗi này sao.”
“Sao cơ, Hạ lão sư không phải là bạn trai của cậu sao, cho nên tớ đã không suy nghĩ nhiều.” Tiểu Thi cũng ý thức được mình đã sai, nhưng cô ấy vẫn biện giải hai câu.
Nguyên nhân chính là cặp đôi này quá ngây thơ, đã công khai, nhưng không xảy ra chuyện gì.
Lâu Anh thấy cô ấy không nhắc lại việc này nữa, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không muốn để mọi người biết chuyện vừa xảy ra.
“Tớ có cần gọi Hạ lão sư đến ăn tối không?”
“Không cần.” Cô không muốn gặp anh vào lúc này, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Hạ Thanh Xuyên quả thật không nghĩ đến sẽ qua đó, hiện tại anh vẫn đang ở trong phòng tắm!
Thậm chí cả đêm cũng không ngủ ngon, ngày hôm sau còn mang theo quầng thâm mắt đến phim trường.
Lâu Anh nhìn thấy, cô nghĩ đến điều gì đó không tốt một cách khó hiểu, lại không dám đến trước mặt anh, cô còn có chút cảm giác trốn tránh.
Những người khác nhìn thấy, họ hỏi một cách kỳ lạ: “Hai người cãi nhau sao?” Nhưng nhìn dáng vẻ này không giống lắm.
“Không phải.” Lâu Anh phủ nhận nói.
“Vậy tại sao hai người không nói gì? Là đang giận dỗi à?”
“Gần như vậy!” Lâu Anh trả lời một cách mơ hồ, không giải thích thêm.
“Đôi tình nhân nhỏ, khó tránh khỏi cãi nhau……”

Dưới sự dong dài của những người xung quanh, cuối cùng Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh cũng “Làm hòa”.
Tuy nhiên, hiện tại nó đã khác so với lúc trước.
Lâu Anh cảm thấy anh dường như lạnh nhạt hơn với cô, không thích trêu chọc cô nhiều như lúc trước, nhưng cũng có khả năng là gần đây anh đóng phim rất mệt mõi.
Cảnh đấu võ thật sự không phải chuyện đùa, nhưng cảnh quay vài phút, có khi kéo dài cả buổi sáng, thậm chí là cả ngày.
Lâu Anh muốn bị liệt sau cảnh diễn, cô không còn sức lực để làm chuyện khác.
Sau khi quay xong nội cảnh trong hai tháng, đoàn phim lại liên tục chiến đấu với các chiến trường ngoại cảnh.
Cũng may bây giờ mới là tháng tư, thời tiết không nóng cũng không lạnh, tuy rằng vất vả, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với mùa hè.
Lâu Anh xin nghỉ hai ngày, ngày mai là sinh nhật của ông nội cô, cô phải đi về bồi ông ấy.
Hạ Thanh Xuyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để tạo ấn tượng tốt, anh định đi cùng Lâu Anh.
Hạ Thanh Xuyên đã lên kế hoạch xong xuôi, nhưng đã bị Lâu Minh chặn ngang một chân, anh ta đích thân đến đón Lâu Anh.
Vì thế Lâu Anh chỉ có thể xin lỗi và bỏ rơi Hạ Thanh Xuyên để chạy về phía anh trai già của mình.
“Gầy.” Lâu Minh nhìn cô mà đau lòng với một cảm xúc quý hiếm xuất hiện trên mặt.
“Em cảm thấy không sao, phỏng chừng là đã biến thành cơ bắp rồi.” Nói xong, Lâu Anh giơ tay lên bóp mạnh, bắp tay phồng lên cho anh xem.
“Đi thôi, chúng ta về sớm một chút.” Lâu Minh ôm vai cô, đưa người lên xe.
Hạ Thanh Xuyên chỉ có thể yên lặng lên xe của mình và đi theo phía sau.
Nhà cũ Lâu gia.
Lão gia tử không tổ chức mừng thọ, nhưng mấy người thân thiết bên dòng họ đã kêu con cháu đến chúc thọ.
Lâu Anh nhận được sự chào đón nồng nhiệt ngay khi vừa về nhà cũ, không có cách nào khác, đây mới là công chúa nhỏ thật sự của Lâu gia.
Lão gia tử sớm đã nghe nói cô có bạn trai, chỉ là biết được từ trong miệng người khác thôi, chưa có nhìn thấy người thật.
Hạ Thanh Xuyên nắm tay Lâu Anh cùng bước vào, những ánh mắt tò mò, tìm hiểu, hoặc kinh diễm từ xung quanh dồn vào anh, anh tỏ vẻ giống như không nhận ra và tiếp tục nhìn thẳng, không thấy luống cuống.
“Ông nội, cháu đã về rồi, đây là Hạ Thanh Xuyên.” Lâu Anh đi đến trước mặt lão gia tử, mỉm cười giới thiệu cho ông.
Lão gia tử cười hiền hậu với Lâu Anh, tiện đà đưa mắt nhìn Hạ Thanh Xuyên.
“Chào ông nội.” Hạ Thanh Xuyên cung kính gọi người cùng Lâu Anh.
Người thanh niên trước mắt có tướng mạo ưu nhìn khiến ai nhìn cũng sẽ khen ngợi, dáng người cao ráo, lưng thẳng, nhưng điều khiến lão gia tử thích nhất chính là đôi mắt kiên định của anh.
Ông sống hơn 70 năm, chưa có người nào mà ông chưa thấy qua, cho dù ngụy trang tốt đi nữa, cũng không trốn thoát khỏi ánh mắt của ông.
Người trước mắt này, là một người tốt.
“Tiểu Hạ đúng không, cháu đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà mình, muốn cái gì, có thể trực tiếp nói với Anh Anh.” Lão gia tử vỗ vai anh, đôi mắt lộ ra một chút khen ngợi.
Dòng người bên kia nhìn thấy, bọn họ cho rằng Hạ Thanh Xuyên được lão gia tử chấp nhận là vì Lâu Anh, trong lòng bọn họ có chút ghen ghét không thể giải thích được.
Trong số con cháu, ông ấy thiên vị Lâu Anh nhất, nhưng đó là vì Lâu Anh là cháu gái ruột của ông ấy thôi.
Cùng lão gia tử chào hỏi qua, Lâu Anh lại đem Hạ Thanh Xuyên giới thiệu cho còn lại người.
Người một nhà vui vẻ mừng thọ lão gia tử, nhưng không ai chú ý lại có một cơn bão khác trên mạng.
# Shock! Lâu Anh ôm thân mật với một người đàn ông bí ẩn #
Sầm Ngọc Lâm đắc ý nhìn hot search này, khóe miệng lướt qua máu lạnh, ánh mắt khinh thường!
Lần trước không thành công, lần này xem cô tẩy trắng thế nào?
Nghĩ đến chuyện của cô và Hạ Thanh Xuyên, Sầm Ngọc Lâm phát điên vì ghen tị.
Xét về ngoại hình, kỹ thuật diễn, địa vị, cô có chỗ nào thua Lâu Anh chứ, không ngờ Hạ Thanh Xuyên cuối cùng lại chọn cô ta.
Lúc này, với đầy đủ chứng cứ trong tay, cô không tin Lâu Anh còn có thể trở mình.
Hơn nữa, đã là một người đàn ông ai có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình có quan hệ với người đàn ông khác! Đặc biệt là một người đàn ông nghiêm tức như Hạ Thanh Xuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.